Lăng Trình Tiện xém chút nhai luôn đầu lưỡi mình.Có ngốc cũng biết được y đang bị phân biệt đối xử.
Bà nội ngay trước mặt y lại đi thiên vị người ngoài, ức hiếp người trong nhà, nghĩ thôi liền thấy tủi thân.Nhậm Nhiễm thấy Lăng Trình Tiện thật sự đáng thương liền gắp một miếng thịt bỏ vào trong miệng y.Lăng Trình Tiện càng thêm tuyệt vọng, y có đói chết cũng không ăn nó!"Cậu tên gì?" Bà nội bất ngờ hỏi một câu, Lăng Trình Tiện còn đang chìm đắm trong bi thương phải mất một lúc lâu mới nhận ra ba đang hỏi mình.Tuy bà không tham gia hôn lễ của y, nhưng ít nhất cũng biết tên y đi, nấu cơm cả buổi trời cũng không đến nỗi không nhận ra y a.
Nhưng đúng là nãy giờ y chưa từng chính thức giới thiệu với bà.
Cho dù biết bà đang cố tình muốn làm y mất mặt thì y cũng không thể phản bác được gì.Bà vừa hỏi xong, Lăng Trình Tiện liền quay sang xem Hoắc Ngự Minh.
Thấy tên kia vẫn trưng một gương mặt lạnh như tiền thì mới quay sang trả lời bà nội.“Lăng Trình Tiện.”Bà nội à một tiếng rồi khen: “Tên hay, vừa nhìn liền biết là thiếu gia được người nhà cưng chiều đến lớn đúng không?"Lăng Trình Tiện nghe thế rất lấy làm tự hào mà gật đầu, "Đúng vậy."Bà nội tiếp tục gật gù: "Hèn chi, cưng chiều quá nên vô dụng đến nỗi nhóm lửa cũng không biết."Khóe môi đang nhếch lên của Lăng Trình Tiện lập tức sượng ngắt, câu này là đang mắng y đúng không?Nhậm Nhiễm không có tâm trạng ăn cơm, chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-hon-mat-ai/2501628/chuong-35.html