Lăng Trình Tiện quay sang hỏi Nhậm Nhiễm: "Sao vậy?"Nhậm Nhiễm không trả lời y, cô gấp rút đẩy cửa bước xuống xe, nhìn thấy tài xế xe vận tải đứng cách đó không xa đang hút thuốc, chẳng có chút nào hoang mang khi gây ra tai nạn.Ông ta thấy có người đi đến mới ném điếu thuốc trong tay xuống, dùng mũi chân dập đốm lửa, "Tôi gọi cảnh sát rồi, cũng gọi luôn xe cấp cứu, lát nữa họ sẽ đến."Nhậm Nhiễm gõ cửa kính xe Hoắc Ngự Minh, nhưng anh ta nằm đè lên vô lăng, hai mắt nhắm nghiền, cả người đều không nhúc nhích."Ông gọi xe cấp cứu khi nào?" Nhậm Nhiễm quay sang hỏi tài xế.Ông ta khẽ nuốt nước bọt, ánh mắt trốn tránh: "Được một lúc rồi, chắc bọn họ cũng sắp tới rồi.""Đưa cho tôi xem lịch sử cuộc gọi." Làn gì có ai đụng xe còn có thể bình tĩnh như ông ta chứ.Tài xế nắm chặt điện thoại trong lòng bàn tay: "Liên quan gì đến cô hả, khi không lại xen vào chuyện người khác."Nhậm Nhiễm càng thêm chắc chắn: "Ông không có gọi xe cấp cứu, đúng không?"Lăng Trình Tiện xuống xe, đi đến bên người Nhậm Nhiễm, y quét mắt liền thấy được người trong xe, a, quả nhiên không chỉ một mình y quên cúng cô hồn.Lăng Trình Tiện nói: "Đừng lãng phí thời gian, chúng ta lên đường thôi."Nhậm Nhiễm nắm lấy tay áo Lăng Trình Tiện: "Bây giờ có gọi cho bệnh viện cũng không kịp nữa rồi, Lăng Trình Tiện, anh chở Hoắc Ngự Minh đến bệnh viện đi."Khóe miệng Lăng Trình Tiện hiện lên tia cười lạnh: "Tại sao tôi phải cứu anh ta chứ?" Y vẫn còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-hon-mat-ai/2501625/chuong-37.html