Tin nhắn từ một số lạ gửi đến, không tên không tuổi, cũng chẳng có nhiều chữ dư thừa, ngắn gọn nhưng ý tứ rõ ràng, dễ hiểu, dễ đến nỗi Lăng Trình Tiện dùng đầu gối để nghĩ cũng biết đó là ai.
Y để điện thoại trở về vị trí cũ, ý tứ của Hoắc Ngự Minh rất rõ ràng, đến bây giờ anh ta vẫn chưa chạm vào Lâm Hàm Song.
Nói như vậy với Nhậm Nhiễm là cảm thấy chỉ cần không vượt qua giới hạn này thì anh ta và Nhậm Nhiễm vẫn còn cơ hội nối lại tình xưa sao?Vậy ngay từ đầu còn muốn cưới Lâm Hàm Song làm gì, bây giờ không đụng vậy sau này cưới về thì sao, định làm thầy chùa luôn à?Nực cười!Nhậm Nhiễm tắm rửa xong đi ra, Lăng Trình Tiện giống như không có chuyện gì mà tiếp tục đọc sách: "Cô ăn tối chưa?""Ăn rồi, dì giúp việc có để dành đồ ăn cho tôi.
" Nhậm Nhiễm vừa sấy tóc xong, cô vén chăn nằm vào trong, thấy Lăng Trình Tiện cứ nhìn mình thì nằm xoay lưng lại với y, ai biết nhìn mặt cô một hồi anh ta có nổi thú tính gì đó hay không chứ: "Tôi ngủ trước nha, anh cũng ngủ sớm đi.
"Lăng Trình Tiện nhìn chằm chằm sau ót cô, chắc chắn Nhậm Nhiễm đã bị cái tin nhắn của Hoắc Ngự Minh làm lung lay rồi nên mới lạnh nhạt với y như vậy, có phải cô đang hận không thể đá y văng xa một chút đúng không?Nhậm Nhiễm đã sớm ném tin nhắn hồi sáng qua sau đầu rồi, khi cô nằm xuống, gần như ngủ ngay lập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-hon-mat-ai/2501602/chuong-47.html