Chương trước
Chương sau
Editor: Kingofbattle
Quản sự béo đi tới trung tâm vụ nổ, nhặt lên mấy mảnh vụn bị cháy đen, sau khi nghiêm túc đánh giá một hồi mới nói: "Mặc dù ta nhìn không ra vị Cổ Sư kia là người nào, nhưng ta lại nhận ra gã Cổ Sư bị nổ chết là ai. ”
"Nếu ta nhìn không lầm, thì người này chính là Chu Kỳ, mảnh vụn này là một góc của Thiên Linh Bảo Giáp, chính là đồ vật của Triệu thị Dịch Bảo Các, hơn nữa ta vừa bán nó xong." Ánh mắt gã quản sự béo hơi ngưng trọng.
"Cái gì?" Đây chính là Chu Kỳ sao? Tên này thường xuyên cướp đường ở phụ cận phường thị, mẹ nó phát tài nhờ giết người cướp của, xem như tiếng xấu đồn xa, rất nhiều Cổ Sư đều chết trên tay hắn, đây chính là một tảng đá cứng, kẻ nào có thể giết được hắn ? ”
"Gia hoả này đã cướp bóc quen thói, giàu đến chảy mỡ, ít nhất trên người hắn có hai con cổ trùng trung phẩm và hai con cổ trùng hạ phẩm, gia hỏa mạnh như vậy cũng bị người miểu sát? Thật là chuyện khó tin. ”
"Hắn chính là Cổ Sư nhất giai trung kỳ, ỷ vào hai con cổ trùng trung phẩm, cho dù là Cổ Sư nhất giai hậu kỳ cũng chưa chắc đánh lại hắn, người nào có thể miểu sát hắn?
Nếu như lúc này Phong Vân có mặt ở đây, nhất định sẽ bị dọa cho nhảy dựng, cũng phải chảy mồ hôi lạnh ướt áo.
Có đánh chết hắn cũng không nghĩ tới mình có thể giết chết Cổ Sư nhất giai trung kỳ, hơn nữa Cổ Sư này còn có ít nhất hai con cổ trùng trung phẩm và hai con cổ trùng hạ phẩm, nếu không phải hắn quyết đoán chơi một chiêu âm hiểm, thì trận chiến này hắn sẽ gặp phiền phức lớn.
Ba ngày sau, rốt cục Phong Vân trở lại Phong gia trại, lần này trên đường về cũng không xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.
Đồng thời trải qua chuyện này hắn đã ý thức được, khi ra ngoài chỉ mang theo một con cổ trùng trung phẩm thì còn lâu mới đủ, nếu chưa luyện ra con cổ trùng thứ hai, hắn quyết định không bước ra khỏi trại dù chỉ một bước.
Trước tiên, hắn trở về Dược viên xem một chút, dù sao thì trận bàn đã đến tay, tốt nhất là nhanh chóng bố trí trong dược viên, tránh cho linh dược bị người hái trộm.
Bất quá chuyện khiến hắn hơi bất ngờ, chính là vừa mới bước vào Dược Viên, hắn liền thấy một bóng đen đang lén lút đi xung quanh dược viên của mình, cũng không biết đang có chủ ý quỷ quái gì.
Ngay từ đầu hắn còn tưởng rằng người này trộm linh dược, bất quá sau khi nhận ra gã này chính là Phong Lâm, nhất thời hắn đã đoán ra chuyện gì.

"Lâm huynh, ngươi lén lén lút lút đến dược viên của ta là muốn làm gì? Linh dược này của ta vừa mới trồng mấy tháng, ngay cả cây non chỉ mới nhú, ngươi cũng xuống tay được sao? ”
Bỗng nhiên phía sau truyền tới tiếng người, Phong Lâm liền giật bắn người, sau khi nhìn thấy người đến là Phong Vân, lúc này mới bình tĩnh lại.
"Ha ha, thì ra là Vân huynh, ngươi đừng hiểu lầm, ta chỉ tò mò ngươi có trồng hết dược viên hay không thôi, vì thế mới tới đây xem thử, chỗ có trận pháp thì ta không vào được, bất quá chỗ không có trận pháp bảo hộ thì ngược lại có chút thu hoạch bất ngờ, nếu như ta đoán không sai, ngươi tham ô không ít hạt giống đi từ chỗ Vương đan sư đi ?" Phong Lâm nở một nụ cười khinh khỉnh.
"Này, ngươi ăn bậy ăn bạ thì không sao, nhưng tuyệt đối không thể nói bậy, con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta tham ô?"
"Ngược lại, tự tiện xông vào dược viên người khác ở trong tộc chính là tội lớn, bị nhốt hơn một năm cũng không nói, còn phải bị bêu danh khắp tộc, bị cả tộc phỉ nhổ, nếu ngươi dính phải tội danh này thì nửa bước cũng khó đi, cả đời bị người khác xem thường."
"Đi thôi! Mau theo ta một chuyến, bây giờ đi gặp tộc trưởng. "Nói xong, Phong Vân liền giữ chặt cánh tay hắn, đang muốn đi về phía Nghị Sự Các.
Phong Lâm bị ngốc trệ, hoàn toàn không hiểu gì, không phải lúc này Phong Vân nên cầu xin hắn không nói ra sao ? Làm sao mà hắn không có chút bộ dáng chột dạ nào, tại sao hắn lại ra bài không theo lẽ thường như vậy.
"Ngươi! Ngươi bị điên à? Ngươi không sợ ta kiện ngươi ở trước mặt tộc trưởng? Hai bên cùng chịu thiệt thì ngươi có ích lợi gì? "Phong Lâm hơi rén, vội vàng hất tay hắn ra.
Phong Vân cười lạnh, căn bản trong kho của Vương đan sư không mất thứ gì, tại sao hắn lại cảm thấy chột dạ? Nếu thật sự có người cáo trạng, hắn sẽ trở mặt kiện ngược lại tội vu khống.
"Ngươi kiện ta tội gì ? Đồ vật của Vương đan sư cũng không phải là loại bí truyền, rất nhiều người đều sở hữu được, tất cả hạt giống kia đều là phụ mẫu ta lưu lại cho ta thì sao? ”
"Ngươi cứ mặc sức cáo trạng, ngươi mà không tố cáo chính là con rùa, bất quá trước tiên vẫn nên theo ta đi một chuyến, trước tiên hãy giải thích với tộc trưởng chuyện ngươi trộm linh dược của ta, lúc ta trở về đã phát hiện trong dược viên mất đi một gốc linh dược ngàn năm."
Vừa dứt lời, Phong Vân lại nắm chặt cánh tay hắn, bộ dáng không kéo hắn đến chỗ tộc trưởng thề không bỏ qua.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.