Chương trước
Chương sau
Editor: Kingofbattle
Hắn biết rõ Phong Vân rất tham, nhưng lại không nghĩ tới có thể tham tới mức này, quả thực là quá điên cuồng, trộm nhiều linh dược trăm năm như vậy, hắn không sợ bị phát hiện sao ?
Đúng là to gan đến doạ người, cũng không biết Vương đan sư nhìn trúng chỗ nào trên người hắn mà bảo hắn trung thực, còn biểu dương trước mặt tộc trưởng. Chẳng lẽ hắn không kiểm kê số lượng linh dược trong dược viên? Ngay cả số lượng linh dược trăm năm cũng không biết?
"Gan lớn chết no gan nhỏ chết đói, một chút can đảm cũng không có thì nói gì tới làm ra đại sự? " Phong Vân thờ ơ phất tay áo, vẻ mặt sao cũng được.
Trên mặt Phong Vô Nguyệt như viết ra chữ phục thật to.
Ngược lại nữ chủ quán không hề quan tâm đến lai lịch của linh dược, sau khi nhận lấy linh dược kiểm tra cẩn thận, mới vui vẻ nói ra: "Quả nhiên tất cả đều là Tụ Linh Thảo trăm năm, hơn nữa phẩm chất cũng rất tốt, thật sự là quá tốt, lại có nhiều Tụ Linh Thảo trăm năm như vậy, chỉ một thời gian ngắn là ta có thể đột phá nhất giai trung kỳ. "
"Ngươi còn bao nhiêu Tụ Linh Thảo trăm năm, có muốn đổi thêm vài thứ đồ trong quầy của ta hay không. " Thiếu nữ vẫn còn thấy thiếu, trên mặt lộ ra ánh mắt khát vọng liếc nhìn Phong Vân.
"Ta cầm ra 20 mươi gốc linh dược trăm năm đã đủ mạo hiểm, làm sao mà có thêm nữa..., tổng cộng chỉ có nhiêu đây, nếu như ngươi đồng ý thì bây giờ chúng ta sẽ giao dịch. "
Đương nhiên là Phong Vân không ngu ngốc, giao dịch một lò luyện đan đã đủ rồi, không cần phải tìm thêm phiền phức.
"Vậy cũng được, bất quá ngươi cũng biết làm như vậy rất mạo hiểm.... "
Thiếu nữ nhịn không được mà trố mắt, theo nàng đây không phải là mạo hiểm, rõ ràng là tìm đường chết, cũng chỉ có người vô sỉ này gan to bằng trời dám nói trộm thành cầm.
Theo nàng phỏng đoán, ước chừng 20 gốc linh dược trăm năm, chỉ cần Luyện Đan Sư kia không bị mù, chắc chắn sẽ phát hiện ra chuyện này, nói không chừng hiện tại đã phát hiện, đang truy đuổi tới đây, đuổi bắt tên khốn to gan này.
Tưởng tượng như vậy, thiếu nữ lập tức luống cuống, nàng cũng không muốn linh dược trăm năm vất vả tìm được, bị Luyện Đan Sư đoạt trở về, trong lòng đã có ý định rời khỏi đây, một khắc cũng không muốn trì hoãn.
Vì vậy thiếu nữ nhanh chóng thu dọn quầy hàng, vội vàng nói: "Ta còn có việc, đi trước một bước, ngươi cứ cầm lấy lò luyện đan này, vừa khéo tặng ngươi một tờ đan phương, bổn cô nương cũng không muốn chiếm tiện nghi của ngươi, chúc ngươi may mắn, tạm biệt. "

Sau khi thiếu nữ để lại lò luyện đan cùng một tờ đan phương vô danh, thì hấp tấp chạy đi, đi rất dứt khoát, Phong Vân cũng không hiểu đầu đuôi ra sao.
Bất quá hắn cũng không muốn nghĩ nhiều, sau khi cầm lấy lò luyện đan nhìn vài lần, liền ném đan phương vào trong lò đan, rồi đưa vào Túi Dục Trùng.
Hắn cũng không nhìn qua đan phương là gì, hàng tặng chả có gì tốt, bởi vì đan sư còn hiếm hơn Cổ Sư gấp vạn lần, tự nhiên đan phương còn hiếm hơn cổ phương, thuộc về vật phẩm khó gặp, thậm chí giá trị còn đắt đỏ hơn lò luyện đan này.
Nếu đan phương đã quý hiếm như thế, làm sao có thể mang đi tặng kèm ? Trừ phi đan phương này không phải thứ tốt lành gì, hoặc là tàn phương hoặc là tài liệu đã diệt sạch, nếu không cũng sẽ không đóng bụi tại quầy hàng này lâu như vậy, cho nên hắn cảm thấy nó không có giá trị gì.
(đan phương : phương pháp luyện đan, tàn phương : phương pháp bị thiếu hụt)
Tiếp theo hai người tiếp tục đi xem mấy quầy hàng còn lại, đúng là có không ít thứ tốt, phường thị của Cổ Sư tự nhiên chủ yếu là giao dịch đủ loại côn trùng, mỗi đại gia tộc Cổ Sư đều nuôi dưỡng côn trùng khác nhau, tập trung cùng một chỗ đủ khiến cho hai người cảm thấy hoa mắt.
Bất quá nơi đây cũng không có quầy hàng Cổ Sư cao cấp, cơ bản đều buôn bán vật phẩm dành cho Cổ Sư Tụ Linh kỳ hoặc Cổ Sư nhất giai, chuyện bày sạp bán hàng như thế này sẽ rất mất thể diện, cho nên không có mấy Cổ Sư cao cấp đi làm.
Chuyện này đã khiến Phong Vân thất vọng, tự nhiên thứ tốt đều ở trong tay Cổ Sư cao cấp, rất nhiều quầy hàng chỉ cần nhìn tu vi chủ quán là biết bên trong bán thứ gì.
Bất quá hạng người gì thì tiếp xúc với dạng vòng tròn đó, có lẽ Cổ Sư cao cấp đều tụ tập giao dịch tại một địa phương bí ẩn, không cho người ngoài biết, cho nên ở đây không thể thấy được.
Lại đi dạo một vòng, Phong Vân cùng Phong Vô Nguyệt liền tách ra, dù sao mục tiêu của hai người không giống nhau, vẫn nên chia ra hành động thì hơn.
Điều này cũng khiến Phong Vân thở phào nhẹ nhõm. Dù sao nếu có một người đi kè kè bên cạnh, sẽ cảm thấy bó tay bó chân, không dám mang ra quá nhiều đồ vật để giao dịch.
Nếu như lấy thêm ra 20 gốc linh dược trăm năm ra giao dịch, chỉ sợ Phong Vô Nguyệt sẽ bị hù chết tại chỗ.
"Không gian bên trong nhẫn trữ vật của ta có thể tăng lên vô hạn, những thứ ngươi cầm ra còn xa mới đủ. "
"Ngươi không bốc phét thì sẽ chết hay sao? Nếu thật sự có loại bảo bối như ngươi nói thì Cổ Sư tứ giai cũng phải đỏ mắt, ngươi chỉ là một Cổ Sư nhất giai nhỏ bé, cũng dám lấy ra bán, thật sự là không biết chữ chết viết như thế nào."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.