Chương trước
Chương sau
Editor: Kingofbattle
Trùng cốc Nam Cương, độc chướng bao quanh, độc trùng có ở khắp nơi, đây là nơi nguy hiểm nhất trong số các hiểm địa.
Nhưng mà dưới ánh chiều tà, lại có một thiếu niên 15 tuổi đang ngồi xếp bằng bên bờ sông, trên đùi có đặt một gốc linh thảo đang phát sáng, sắc mặt không chút sợ hãi.
"Lại thất bại ư ?"
Trên mặt Phong Vân nở một nụ cười khổ.
Hắn xuyên qua thế giới này đã được một năm.
Đây chính là thế giới cổ sư, người ở nơi này sử dụng cổ trùng, nuôi dưỡng cổ trùng, luyện hóa cổ trùng để thu lấy sức mạnh cường đại.
Những Cổ Sư mạnh mẽ đều có lực lượng đồ thành diệt quốc, tuổi thọ rất dài.
Người người đều có khát vọng trở thành cổ Sư, nhưng mà cổ sư đều được trời cao chiếu cố, có thể trở thành cổ sư chỉ rải rác vài người.
Vận khí của Phong Vân không tệ, có tư chất hiếm thấy trở thành cổ Sư.
Nhưng mà vận khí của hắn hơi kém, mặc dù có thể trở thành cổ Sư, nhưng tư chất của hắn lại là kém nhất trong giới cổ sư.
Người có tám loại thuộc tính bao gồm : Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, Phong, Lôi, Băng.
Thuộc tính càng nhiều thì hấp thu linh lực càng hỗn tạp, con đường cổ sư càng thêm gian nan.
Mà hắn thì đúng số cứt chó, lại sở hữu tám loại thuộc tính.
Có bao nhiêu loại thuộc tính thì tư chất sẽ mấy phẩm. Thế nên hắn chính là người sở hữu tư chất bát phẩm cực hiếm.

Ưu điểm duy nhất của loại tư chất này chính là có thể sử dụng tất cả các loại cổ trùng.
Ngay từ đầu hắn còn rất lạc quan, so sánh với tuyệt đại đa số người, chí ít hắn còn có tư chất này, đã mạnh hơn 99% người ở trên thế giới này, còn bất mãn cái gì.
Nhưng hắn đã sớm phải nghĩ lại, rất nhiều chuyện nếu chỉ dựa vào nỗ lực thì không có ích lợi gì, người khác một ngày ngàn dặm, mà hắn ngàn ngày mới đi được một dặm, như vậy thì cố gắng nữa thì có ích lợi gì ?
Trừ phi có ngón tay vàng, bằng không thì tư chất kém nhất chỉ có thể trở thành đá lót đường cho những cổ sư khác, vĩnh viễn không thể trở mình.
Phong Vân thở dài, cầm lấy gốc Linh Thảo đang đặt ở trên đùi, sắc mặt phiền muộn. ( ngón tay vàng : ý nói hack, gian lận)
Đây là Nguyệt Quang Thảo, lúc tối trời sẽ phát ra ánh sáng yếu ớt, là tài liệu chủ yếu dùng để luyện chế Khai Huyệt Đan.
Thế giới này có một hiện tượng rất kỳ quái, bất kể làm gì thì xác xuất thành công đều thấp đến đáng thương.
Cho dù là luyện cổ, hay là luyện đan, luyện khí, khả năng thành công đều thấp hơn một phần mười.
Vì vậy linh dược ở thế giới này, phần lớn đều bị người ta trực tiếp nuốt vào bụng, rất ít khi dùng để luyện đan.
Cho dù mùi vị khó nuốt, hiệu quả dược liệu khá thấp, thậm chí còn mang độc tố, cho nên rất ít người chủ động mang đi luyện đan.
Do đó Luyện Đan Sư ở thế giới này ít đến đáng thương, linh đan chính là đồ vật quý giá đắt đổ nhất, rất ít khi xuất hiện trên thị trường.
Tất nhiên là loại tư chất rác rưởi này của Phong Vân, không có cơ hội dùng khai huyệt đan, muốn khai huyệt chỉ có thể bắt chước người khác, chính là nhai cỏ.
Khai huyệt chính là bước đầu để trở thành cổ Sư, huyệt cũng là nơi chứa đựng linh lực, nằm ở dưới rốn.
Huyệt cũng được gọi là linh huyệt, căn cứ vào thuộc tính của linh lực, mà được gọi là Hỏa Linh huyệt, Thủy Linh huyệt, Mộc Linh huyệt,...

Chỉ có khai huyệt mới có thể tích trữ linh lực, cũng là tiêu chí trở thành cổ Sư.
Một tháng trước, hắn và một đám cùng tuổi được gia tộc tụ hợp lại, mỗi người được phát ba cây Nguyệt Quang Thảo, đồng thời cũng được giao nhiệm vụ là phải thành công khai huyệt trong vòng một tháng.
Nếu như không thành công, sẽ được gia tộc bố trí cho mấy nữ tử phàm nhân, sớm thành gia lập nghiệp, gia tăng số lượng thành viên cho gia tộc, thành thật làm một kẻ phàm nhân.
Nghe thì rất tốt, nhưng tuổi thọ phàm nhân không hơn trăm năm, làm sao hắn có thể chấp nhận ?
Nhưng mà với loại tư chất này của hắn, cho dù chỉ là bước đầu khai huyệt cũng quá khó khăn đi.
Người khác đều khai huyệt trong vòng ba bốn ngày, lâu chút ít thì cũng cần thời gian nửa tháng.
Bây giờ đã trôi qua 27 ngày, chỉ còn chưa tới ba ngày, những người chưa khai huyệt chỉ còn lác đác vài mống.
Tình huống của bản thân thì hắn rất rõ ràng, đừng nói tới ba ngày, cho dù có cho hắn thêm ba tháng cũng không được.
Ba gốc Nguyệt Quang Thảo, hắn đã ăn sống hai cây, chỉ còn lại một gốc.
Không phải là hắn luyến tiếc, hắn biết rõ cho dù ăn thêm mười cây Nguyệt Quang Thảo cũng không đủ.
ít nhất phải 30, 40 gốc Nguyệt Quang Thảo mới đủ giúp hắn khai huyệt, hay là có hai viên khai huyệt đan thì có khả năng liều mạng.
Nếu như không thể khai huyệt, thì gốc Nguyệt Quang Thảo cuối cùng cũng không cần phải ăn.
Hắn cũng không muốn chịu thêm dày vò.
Phong Vân vứt gốc Nguyệt Quang Thảo cuối cùng vào trong dòng sông, hành động này chứng tỏ hắn đã buông bỏ, đã triệt để bỏ suy nghĩ trở thành cổ sư, chuẩn bị tiếp thu sự thật, sống hết cuộc đời phàm nhân do gia tộc bày bố.
"Mà thôi, làm một phàm nhân cũng không tệ, so với chuyện làm một tên phế vật trong giới cổ sư, bị người ta tùy ý bắt nạt, bỏ mạng bất cứ lúc nào, còn không bằng yên tĩnh sống kiếp phàm nhân, thê thiếp thành đàn."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.