Triệu Hướng Hải trầm mặc không trả lời.
Tiêu Diệp nhìn biểu tình trên khuôn mặt của Triệu Hướng Hải, trái tim trong lồng ngực bang bang nhảy loạn hết lên, khân trương tới nỗi mồ hôi đều túa cả ra.
Hiện tại hắn chẳng khác gì một ông bố đứng chờ tiếng khóc nỉ non của đứa bé trong phòng sinh, vừa nôn nóng vừa bất an chờ đợi một câu trả lời của Hải ca. Triệu Hướng Hải rũ mi mắt khiến hắn không nhìn rõ được tâm trạng của anh. Hắn vẫn ngoan ngoãn an tĩnh ngồi yên một bên, nửa muốn nói nửa lại do dự.
"Hải ca." Tiêu Diệp vẫn là không nhịn nổi, mở miệng nói: "Em thề, về sau em thật sự chỉ có một mình anh thôi, em....em sẽ học làm việc nhà, học thật nhiều thứ, học cách làm một người cha tốt, một người chồng tốt, anh đưa em về nhà một lần nữa thôi, được không anh?"
Triệu Hướng Hải ngẩng đầu nhìn ánh mắt tha thiết đầy nôn nóng kia của Tiêu Diệp. Càng nhìn càng thấy giống một con cún lớn đang chờ đợi chủ nhân.
Chỉ thiếu mỗi cái tai trên đầu cùng đuôi chó lắc qua lắc lại.
"Trải qua nhiều chuyện như vậy, xem như em cũng đã vượt quỷ môn quan một lần." Tiêu Diệp cười khổ: "Lúc sắp chết em cũng chưa từng sợ như vậy, điều em sợ chỉ là về sau không được đứng bên cạnh anh nữa. Em thật sự yêu anh, cũng thiếu anh quá nhiều. Em muốn dùng nửa đời còn lại để chăm sóc bên anh, anh có thể suy xét một chút không?"
Triệu Hướng Hải nhìn ánh mắt chờ mong của Tiêu Diệp, chậm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-hom-nay-bat-dau-nguoc-tra-nam/911946/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.