Chương trước
Chương sau
Triệu Hướng Hải không trả lời Tiêu Diệp.
Tiêu Diệp không nghe được đáp án khẳng định của Triệu Hướng Hải, trong lòng có chút mất mát. Nhưng hắn nghĩ đi nghĩ lại, lại cảm thấy thoải mái không ít. Ít nhất Triệu Hướng Hải cũng không cự tuyệt hắn nữa. 
Trước kia Triệu Hướng Hải luôn dùng thái độ đối nghịch, đẩy hắn ra xa, mà hiện tại tốt xấu gì anh cũng cho  hắn một khuôn mặt hòa nhã, đôi khi hắn trộm động đậy tay chân thì Triệu Hướng Hải cũng không cự tuyệt. Tiêu Diệp tự an ủi chính mình, không cần vội vàng, có tiến bộ là tốt rồi. Chỉ cần có tiến bộ thì việc có thể theo đuổi anh ấy về tay cũng là chuyện một sớm một chiều thôi.
"Được rồi, đừng nắm tay tôi nữa." Triệu Hướng Hải  lại tiếp tục xoay lại máy tính: "Làm việc của cậu đi."
Tiêu Diệp ừ một tiếng, lưu luyến rút tay về rồi ngồi ở bàn nhỏ phía sau giường, bắt đầu xử lý những công việc công ty như mọi ngày. Hai người an tĩnh ngồi trong phòng bệnh, ai bận việc người nấy, ngẫu nhiên có nói vài ba câu, không khí hòa ái bao trùm lấy căn phòng.
Tiêu Diệp xử lý xong công việc, nghĩ một lát rồi cầm điện thoại lên vào Weibo, muốn nhìn xem những bài đang đó đã được xử lý như thế nào. Hắn mở hot search, liền phát hiện hot search đã được gỡ xuống.
Hắn gõ một vài từ khóa vào thanh tìm kiếm, có rất nhiều account marketing đã bị xóa bỏ khỏi Weibo. Hắn gật gù vài cái, trong lòng thầm khen ngợi nhân viên nhà mình làm việc năng suất.
Hắn tùy ý lướt Weibo một chút, vốn tưởng rằng đã không còn gì, nhưng một cái Weibo nào đó đã lập tức đập vào mắt hắn, khiến hắn chú ý.
Nội dung của Weibo này cũng vô cùng  đơn  giản, chỉ là một tệp cần phải download mới xem được, tiêu đề cũng chỉ có một dòng chữ: "Tình cảm chân thật của CP hường phấn, muốn coi thì mau mau download."
Tiêu Diệp nhíu mày, bàn tay không khống chế được mà trực tiếp ấn vào phần download.  Tệp vừa được mở ra, sắc mặt của Tiêu Diệp liền đen đến không nỡ nhìn. Con mẹ nó đây chính là bộ truyện ngắn đam mỹ đồng nhân của Triệu Hướng Hải và  Tống Tu! Tiêu Diệp ngay lập tức đổ dấm tùm lum, liếc mắt nhìn qua từng dòng chữ một lần.
Bộ truyện này cơ bản kể về Triệu Hướng Hải là một đại tổng tài vô tình gặp Tống Tu tại một bữa tiệc, Triệu Hướng Hải coi trọng Tống Tu nên đã cưỡng chế chiếm lấy thân thể cậu, hai người phát sinh quan hệ ở  đủ nơi, phòng ngủ, nhà ăn, sân thượng, trong xe, dã ngoại, đủ mọi thể loại, sau đó chìm đắm vào trong tình yêu nồng cháy, bên nhau đến đầu bạc răng nong.
Tiêu Diệp đọc xong liền tức đến nhồi máu cơ tim.
Tiêu Dã xem đến bệnh tim đều mau phạm vào.
Hắn nhìn một loạt những văn tự trên điện thoại, nào là Triệu Hướng Hải biểu tình thâm trầm, mạnh mẽ ngăn chặn Tống Tu, mang theo lửa tình xé rách áo cậu, chinh phục cậu, khiến cho mỹ nhân trắng nõn xinh đẹp kia hoàn toàn thuộc về anh.
Tiêu Diệp ngồi một bên, sau đó thiếu chút nữa đã bóp nát con chuột trong tay.
"Sắc mặt của cậu sao khó coi vậy?" Triệu Hướng Hải vốn vẫn ngồi trên giường bệnh bỗng nhiên cất tiếng.
Tiêu Diệp ngẩng đầu, nhìn ánh mắt dò hỏi của Triệu Hướng Hải, thu lại chút cảm xúc: "Không có gì." Loại chuyện tào lao như thế này nhất định không thể để Triệu Hướng Hải biết được!
Tiêu Diệp đen mặt, gửi đường dẫn weibo cho trợ lý của mình, yêu cầu cô lập tức xử lý chuyện này. Phân phó chuyện này xong, Tiêu Diệp lại tiếp tục mở tệp, tự ngược mình thêm một lần nữa.
Nhìn thế nào cũng thấy khó chịu!
Hắn cau mày, rối rắm một lúc lâu rồi mới quyết định làm một việc vô cùng ấu trĩ.
Hắn chuyển toàn bộ tệp này sang văn bản trên máy tính, sau đó đổi tên Triệu Hướng Hải thành Tiêu Diệp, đổi tên Tống Tu thành Triệu Hướng Hải. Thay đổi xong, hắn xem lại bộ truyện này một lần nữa, cặp lông mày giãn ra. Qủa nhiên thoải mái hơn nhiều.
Đến chạng vạng chiều, Tiêu Diệp rời khỏi bệnh viện đi đón Nhạc Nhạc về.
Triệu Hướng Hải nằm trên giường bệnh, xứ lý công vụ cả một ngày khiến đầu anh có chút đau. Anh nhắm mắt lại, xoa ấn hai bên huyệt Thái Dương của mình, lại đột nhiên nghe thấy tiếng vang trước cửa: "Nhanh như vậy đã về rồi?"
Triệu Hướng Hải vừa nói xong liền ngước mắt lên nhìn.
Trước mắt anh không phải là Tiêu Diệp vừa rời đi không lâu, mà là khuôn mặt mang theo ý cười của Quan Trường Phong: "Hải ca."
Quan Trường Phong cười cười: "Là tôi." 
Triệu Hướng Hải ngẩn người: "Sao cậu lại tới đây?"
Quan Trường Phong từ từ bước đến bên giường của Triệu Hướng Hải: "Đến thăm anh. Nghe nói ngày mai anh xuất viện, sức khỏe thế nào rồi?"
"Bệnh cũ thôi." Triệu Hướng Hải lắc đầu: "Ngày mai xuất viện rồi về nhà điều dưỡng là được."
"Anh  chịu khổ rồi." Trong mắt Quan Trường Phong lộ ra vẻ đau lòng: "Có việc gì cần giúp đỡ thì cứ  gọi cho tôi."
Triệu Hướng Hải liếc mắt nhìn Quan Trường Phong một cái, ánh mắt có chút thâm trầm, không nói chuyện.
Quan Trường Phong mở chiếc túi trên tay, lấy hộp đồ ăn từ bên trong ra cười tủm tỉm: "Hải ca, đây là cháo tôi cố tình chuẩn bị cho anh, rất tốt cho sức khỏe. Nếu anh không chê thì ăn thử một chút đi?"
Triệu Hướng Hải cười cười, duỗi tay cầm lấy chiếc muỗng rồi lại trả về.
Quan Trường Phong nhướn mày: "Thế nào?"
"Cháo của cậu rất thơm." Triệu Hướng Hải quay đầu lại: "Đáng tiếc tôi lại không dám ăn."
Biểu tình của Quan Trường Phong bỗng chốc cứng đờ: "Vì sao?"
"Do sợ." Triệu Hướng Hải hừ nhẹ một tiếng, liếc mắt nhìn hắn, trong mắt còn chứa một mạt thâm ý: "Sợ cậu cho thuốc kích dục vào trong đó."
Ý cười trên môi của Quan Trường Phong bỗng biến mất: "Hải ca, anh nói cái gì?"
Triệu Hướng Hải yên lặng nhìn Quan Trường Phong, ngữ khí cũng dần trầm  thấp: "Cậu hạ thuốc Tiêu Diệp, dược tính hung mãnh như vậy khiến hắn suýt chút nữa phát sinh quan hệ với Phó Chu Minh. Vậy cậu nói xem, cháo của cậu, làm sao tôi dám động vào đây?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.