Chương trước
Chương sau
Lư Sắt bị đạp một cái ngã khụy xuống đất, ánh mắt toát lên một tia hoảng sợ.
Gã nhìn Tiêu Diệp, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng. Người đại diễn đứng bên cạnh bị Tiêu Diệp dọa cho cứng đờ người, nửa ngày cũng không rên ra nổi một chữ.
Tiêu Diệp tiếp tục cười lạnh, đôi mắt sắc bén lăng lăng nhìn chằm chằm vào Lư Sắt: "Tự mày làm cái gì mày còn không biết sao?"
"Tôi...tôi..." Cổ họng của Lư Sắt phát ra một trận khô khốc, đôi mắt liếc tới người anh Lư Nghị đang đứng một bên như đang cầu cứu: "Tôi...tôi làm gì?"
Tiêu Diệp dùng đôi giày da bóng loáng đạp lên cổ chân Lư Sắt, chậm rãi ấn xuống từng chút một.
Lư Sắt bị dẫm đến đau đớn, sắc mặt trắng bệch: "Đừng dẫm. Đừng dẫm đừng dẫm, đau!"
Tiêu Diệp cắn răng, cả người mang theo hàn khí khiến người ta sợ hãi: "Hửm? Mày còn biết bị người khác dẫm sẽ đau? Vậy sao chân của mày lại đáng chết như vậy? Dẫm đâu không dẫm lại dẫm đúng lưng người khác?
Lư Sắt vừa nghe Tiêu Diệp nói xong, đầu óc mông lung một hồi rồi mới vỡ lẽ. Hóa ra đây là muốn tìm gã tính sổ!
Gã nhìn khuôn mặt anh tuấn lạnh lẽo mang theo một tia tức giân khó có thể kìm nén của Tiêu Diệp, trong lòng đã run rẩy lợi hại nhưng vẫn cố cứng cổ lên nói: "Tiêu tổng nói rõ một chút đi, tôi đã làm gì?"
"Tao hỏi mày, mấy hôm trước đoàn phim gặp sự cố, lúc một đám người chạy loạn, có phải mày đã nhấc cái chân chó của mày đạp lên lưng của Hải ca đúng không? Có phải mày hay không!" Tiêu Diệp cúi người nắm lấy cổ áo của Lư Sắt, hung ác nói.
Tròng mắt của Lư Sắt xoay chuyển một hồi: "Tôi không biết! Một đám người chạy tới chạy lui như vậy, tôi nào biết được tôi dẫm phải ai, chính chân tôi cũng bị dẫm lên nhiều lần mà.....a! Đau đau!"
"Tao cho mày nói lại một lần nữa." Tiêu Diệp sút một cú vào bả vai của Lư Sắt, sút đến mức Lư Sắt lăn sang một vòng: "Tao đã điều tra hết mọi thứ rồi, trong tay cũng có bằng chứng chứng minh mày làm, mày còn dám nói không phải mày?"
Lư Sắt thở phì phò, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cho dù có là tôi....thì lúc đó cũng do hiện trường quá mức hỗn loạn, tôi...tôi không cẩn thận đạp phải thôi. Cảnh sát cũng nhận định là vô ý, dựa vào đâu lại trách mình tôi?"
Tiêu Diệp vừa nghe mấy lời biện hộ này, sắc mặt càng lúc càng thâm trầm.
Xem ra tên chó chết Lư Sắt này là muốn "vịt chết mỏ còn cứng", khăng khăng không nhận đến cùng."
Lưng của Hai ca bị thương thành như vậy, thậm chí còn đau đến ngất đi, bác sĩ cũng chuẩn đoán là do cố tình tàn nhẫn dẫm dạp, nếu không eo anh cũng sẽ không bị thương nghiêm trọng như vậy.
Mà cái tên Lư Sắt, tên chó khốn nạn khiến anh bị thương lại ẳng mồm lên nói do gã không cẩn thận, dựa vào đâu mà trách gã? Đúng là thiếu đòn!
Tiêu Diệp gắt gao siết chặt tay: "Lư Sắt, mày đừng tưởng rằng mày chết cũng không nhận thì tao không có cách xử lý mày!"
Người đại diện của Phó Chu Minh đứng bên cạnh đã bị dọa cho trắng mặt.
Tiêu Diệp là hạng người tàn nhẫn như thế nào, có quyền có thế như thế nào, gã đều biết rất rõ. Người đại diện liều mạng đưa mắt ra hiện cho Lư Sắt ý muốn gã ta câm miệng lại.
Nhưng Lư Sắt bị Tiêu Diệp gắt gao bức bách như vậy, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một cỗ dũng khí, gã cắn răng vênh mặt nói: "Tiêu tổng, cậu muốn thu thập tôi thì cũng phải có bằng chứng chứ. Cậu có bằng chứng nào mà khẳng định là tôi cố ý? Không có đúng không? Cậu cũng đừng có ép tôi, tôi có thể xin lỗi Triệu tổng, cũng có thể bồi thường, còn cái khác thì không có!"
Dù sao Tiêu tổng cũng không chứng minh được là do gã cố ý, vậy thì cũng chẳng có thể làm gì được gã, chẳng lẽ còn có thể giết gã sao?
Trong lòng Lư Sắt dào dạt đắc ý mà nghĩ, ngày đó đúng là hắn đã đạp lên người của Triệu Hướng Hải, dù sao hắn chỉ cần khăng khăng phủ nhận vụ việc kia là do hắn vô tình thì cũng không ai làm được gì hắn.
Sắc mặt của người đại diện bỗng tái nhợt chạy vọt lên, bắt lấy tay áo của Lư Sắt, sau đó nhìn Tiêu Diệp cười lấy lòng: "Tiêu tổng, không phải vậy đâu, ngài đừng nóng giận. Em trai tôi còn non còn dại, ngài..."
"Mày cút ngay cho tao." Tiêu Diệp lạnh lùng liếc mắt nhìn gã, sau đó thâm trầm nhìn Lư Sắt: "Tiểu tử mày lá gan cũng thật lớn, dám trưng cái bộ dáng này ra trước mặt tao. Tốt, tốt lắm."
Hắn chậm rãi trở về ghế rồi ngồi xuống, vắt chéo chân, đôi mắt lạnh lẽo nhìn lũ người trước mặt.
"Lư Sắt, tao cho mày hai lựa chọn." Tiêu Diệp nhẹ nhàng gõ mặt bàn: "Thứ nhất, thành thành thật thật đi tới trước mặt Hải ca, quỳ xuống xin lỗi anh ấy, để tùy anh ấy xử trí. Hai là để tao tự thân xử lý mày. Mày chọn đi."
"Quỳ! Quỳ xuống xin lỗi!" Người đại diện hoảng loạn kêu lên: "Tiêu tổng, chúng tôi chọn quỳ!"
"Không chọn!" Lư Sắt tức đến đỏ mặt, là một thanh niên vừa mới lăn lội ra ngoài xã hội chưa được bao lâu, hắn cũng còn ngây ngô không hiểu sự đời, chỉ biết gân cổ gào lên: "Tại sao tôi phải nghe cậu xử lý? Cảnh sát cũng chưa động đến tôi, cậu có dăm ba mớ tiền dơ bẩn thì có gì ghê gớm? Có tí quyền thế thì có gì ghê gớm?"
Lư Nghị hận không thể khâu miệng em trai mình lại.
Đầu gã bây giờ quay như chong chóng, lắp bắp nói: "Tiêu tổng, tôi tôi tôi tôi....em trai tôi không hiểu chuyện, ngài cho tôi một ngày, tôi sẽ dạy dỗ nó thật tối, ngày mai tôi liền đưa nó đến trước mặt Tiểu tổng quỳ xuống xin lỗi được không?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.