Tiêu Diệp đi ra từ toilet, cả người đều thoải mái. Vừa rồi hắn suýt nữa mất khống chê, cũng may hắn còn có thể tự khống chế được chính mình. Tiêu Diệp cười khổ một tiếng, chỉ cảm thấy bản thân càng ngày càng con mẹ nó hèn mọn. Trước đây mỗi giây mỗi phút trong đầu hắn đều nghĩ, nếu có người an an tĩnh tĩnh ngoan ngoãn nằm yên trước mặt hắn, hắn sẽ tuyệt đối đùa giỡn người ta. Nhưng hiện tại lại sợ rằng mình hôn một cái, Triệu Hướng Hải biết được chắc chắn sẽ tức giận nên không dám động tay động chân. Nhiều năm như vậy bây giờ hắn mới thấy mình hèn mọn biết bao nhiêu! Nếu hắn muốn nam nhân khác tới hầu hạ dưới thân hắn, bất luận là minh tinh lớn nhỏ nào, bất luận loại người kiêu ngạo thanh cao nào, hắn đều có thể trực tiếp bắt lấy, đem người đè xuống dưới thân mà ác ý trêu đùa. Nhưng chỉ có Triệu Hướng Hải mới có thể khiến hắn cảm thân bản thân không có tư cách, do dự không dám khiến hắn tức giận. Cũng chỉ có anh mới khiến hắn quay mòng mòng thành cái dạng này. Tiêu Diệp lắc đầu, ngồi ở mép giường Triệu Hướng Hải duỗi tay nhẹ nhàng sờ lên trán anh một lần nữa. Thấy nhiệt độ đã giảm, sờ cũng không thấy nóng như trước nữa Tiêu Diệp mới thở ra một hơi. Hắn nhìn chăm chú khuôn mặt thành thục ngốc nghếch của Triệu Hướng Hải, thật lâu sau mới nghiến răng nghiến lợi như thú hoang, hung hăng nói một câu: "Anh chờ đó cho em!" "Triệu Hướng Hải, anh chờ đó cho em." Ánh mắt của Tiêu Diệp dần bốc lửa: "Những ngày này em sẽ đều nhớ kỹ trong lòng. Chờ đến khi hai về về bên nhau, chờ đến khi anh nguyện ý trở lại, ông đây sẽ chịch anh mỗi ngày 800 lần, chịch đến khi anh không nói lên lời nữa thì thôi! Em chắc chắn sẽ khiến anh muốn phản kháng cũng không phản kháng được, triệt để biến anh thành của em!" Triệu Hướng Hải vẫn không hề hay biết, cánh mũi khẽ nhúc nhích. Tiêu Diệp trút được lời nói từ trong đáy lòng lúc này mới sảng khoái hẳn lên. Hắn ngồi xuống mép giường của Triệu Hướng Hải, nhưng vừa hay người vẫn luôn ngủ say trên giường đột nhiên xoay người kéo lấy hắn, khiến hắn ngã vào bên cạnh Triệu Hướng Hải. Đầu đông, không khí bên ngoài giảm xuống gần âm độ. Gió đêm lạnh lẽo như dao găm đâm thẳng vào nơi mỏng manh nhất. Phòng anh lại không đóng kín cửa sổ, gió lạnh thổi vào khiến Triệu Hướng Hải run lẩy bẩy. Trong mộng, anh chỉ cảm thấy một trận gió lạnh lẽo đánh úp lại, nhưng bên cạnh lại là một lò sưởi ấm áp, vừa ấm áp vừa thoải mái, khiến anh theo bản năng mà chạy tới, duỗi tay bắt lấy lò sưởi. Tiêu - lò sưởi - Diệp, mơ mơ màng màng nằm xuống giường, sau đó duỗi tay đắp lại chăn cho Triệu Hướng Hải. Anh liền tùy ý bắt lấy tay hắn, nằm bên cạnh hắn, dùng hắn để sưởi ấm. Lúc sắp chìm vào giấc ngủ, mí mắt của hắn đánh nhau lên xuống, ấy vậy nhưng hắn vẫn gian nan lẩm bẩm: Anh là của em, Hải ca, anh là của em... "Đừng ở bên cạnh người khác, không cho...Em không cho phép anh ở bên người khác" "Em sẽ biểu hiện thật tốt để anh trở về bên em, được không..." Tiêu Diệp đang thẳng cẳng ngủ ngon, lại thấy có ai đó đang đá chân mình. Hắn cố gắng mở to mí mắt, ngơ ngác nhìn ánh nắng chiếu thẳng vào mắt đến đau đớn, Thích ứng một hồi lâu hắn mới có thể nhìn được rõ ràng. Vừa hồi phục tinh thần, Triệu Hướng hải đã ngồi bên người hắn, đôi lông mày anh tuấn gắt gao nhíu chặt, ánh mắt lộ ra một tia hung hăng. Anh trầm giọng hỏi: "Sao cậu lại ngủ trên giường tôi?" Tiêu Diệp xoa xoa đôi mắt mỏi nhừ: "Anh bị sốt." "Rồi sao?" "Sau đó tôi canh anh ngủ." Tiêu Diệp dần dần thanh tỉnh: "Nhưng mệt quá nên ngủ luôn bên cạnh anh." Triệu Hướng Hải định khẽ hé môi mỏng định nói gì đó, nhưng vẫn im lặng không nói ra, xoay người đi rửa mặt. Tiêu Diệp nhìn sắc mặt lạnh tanh của anh, trong lòng không khỏi có chút ủy khuất. Hắn canh giữ một đêm, mỗi giây mỗi phút đều để ý nhiệt độ cơ thể của anh, sau đó lại bất đắc dĩ trở thành lò sưởi cả đêm, nhưng Triệu Hướng Hải vẫn không chịu cho hắn sắc mặt tốt. Bất quá lại được ôm lấy anh ngủ cả đêm, tuy rằng cái gì cũng chưa làm nhưng trong lòng lại yên ổn không ít. Xem như huề nhau đi, Tiêu Diệp nghĩ thầm. Hắn nặng nề thở ra một hơi rồi mới xuống giường. Đợi đến khi hắn làm vệ sinh cá nhân xong, đổi âu phục, anh tuấn soái khí bước vào bếp liền nhìn thấy Triệu Hướng Hải nhìn Tiêu Nhạc Nhạc cười ôn hòa. Tiêu Diệp càng nhìn càng thấy lòng đầy nhộn nhạo. Đây là cười nhạo hắn hay gì vậy? Hắn chép miệng, đang định đi tới công ty ăn một bữa lớn cho no bụng thì Triệu Hướng Hải từ bếp đi ra, liếc nhìn Tiêu Diệp một cái không nói chuyện. Anh đặt ly sữa bò ở trước mặt Tiêu Nhạc Nhạc: "Mỗi ngày một cốc." Tiêu Nhạc Nhạc rung chân, ngoan ngoãn dạ một tiếng. Triệu Hướng Hải ngồi xuống ghế, sau đó anh ngẩng đầu nhìn nam nhân một thân âu phục, ngốc nghếch lại đẹp trai trước mặt. Anh nhìn Tiêu Diệp một hồi rồi nói: "Cậu cũng ngồi xuống đi." Tiêu Diệp kinh ngạc trợn tròn mắt. Triệu Hướng Hải vừa kêu hắn ngồi xuống? Triệu Hướng Hải đặt một phần bữa sáng đến trước mặt Tiêu Diệp: "Ăn đi." Đôi mắt của Tiêu Diệp trừng càng lúc càng lớn. Con mẹ nó, hắn không có nghe lầm đi? Triệu Hướng Hải làm bữa sáng cho hắn? Triệu Hướng Hải nâng mí mắt hừ lạnh một tiếng: "Đừng nghĩ nhiều. Hôm qua tôi sinh bệnh cậu canh bên giường tôi một bên, không phải tôi không biết. Có tới có lui, ai giúp tôi tôi cũng ghi nhớ trong lòng. Làm bữa sáng cho cậu coi như trả lại ân tình này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]