Tiêu Diệp gãi gãi đầu, nặng nề thở dài.
Hắn lại nhìn điện thoại một lần nữa nhưng vẫn không thấy Triệu Hướng Hải hồi âm.
Hắn tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Được rồi, nhất quyết không trả lời tin nhắn có phải không?
Vậy đừng có trả lời nữa.
Tiêu Diệp bị coi thường thành ra như vậy, trong lòng không khỏi bốc hỏa. Hắn xúc động trực tiếp tắt nguồn điện thoại, khiến điện thoại trên tay tối sầm lại.
Hiện tại, Triệu Hướng Hải có trả lời tin nhắn của hắn thì hắn cũng không xem nữa.
Phiền.
Tiêu Diệp nhíu chặt chân mày, trong tay còn cầm cây bút ký văn kiện, lại cưỡng ép bản thân cố gắng đọc hết đống tài liệu trên bàn.
Ngày thường hắn có thể giải quyết đống văn kiện này nhanh chóng, nhưng lúc này Tiêu Diệp có cảm giác mình là một đứa nhóc mới vừa học xong 26 chữ cái mà đã bị ép buộc đọc nguyên một cuốn sách ôn thi đại học bằng Tiếng Anh, rõ ràng là biết chữ, nhưng lại cố tình đọc không hiểu, nhìn không được, khiến tâm tình hắn tức đến mức muốn xé nát tờ giấy thành phấn vụn.
Hắn gằn giọng một tiếng, tâm phiền ý loạn mà đập mạnh cây bút trong tay xuống bàn.
Không làm được.
Triệu Hướng Hải đã khiến hắn thật sự tức đến trào máu.
Thậm chí công việc của hắn cũng bị ảnh hưởng, điều này không hề ổn chút nào.
Tiêu Diệp tựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại suy nghĩ thật lâu, cuối cùng lấy ra một chiếc điện thoại di động màu đen từ ngăn kéo bên cạnh, lướt một hồi rồi gửi tin nhắn cho một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-hom-nay-bat-dau-nguoc-tra-nam/244632/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.