Tống Tu kìm lại cảm xúc rồi lên sân khấu biểu diễn.
Triệu Hướng Hải ngồi ở dưới đài nhìn cậu, ngón tay hiện rõ khớp xương đặt lên ghế dựa nhẹ nhàng điểm từng nhịp, cặp mắt kia mang theo bình tĩnh cùng ổn trọng, tựa như gió bão bập bùng ngoài kia cũng không thể động tới anh.
Thời điểm Tống Tu xuống sân khấu, Triệu Hướng Hải hơi quay đầu nhìn về phía sau ghế liền thấy.
Phó Chu Minh đi rồi.
Tên đại diên ngu ngốc cũng khom lưng, cầm di động chạy nhanh ra bên ngoài, khuôn mặt bí xị, sắc mặt như kiểu trong nhà vừa có người chết, khó coi u ám vô cùng.
Anh nhẹ nhàng hừ cười một tiếng, không nói chuyện.
Tiệc tối vẫn tiếp tục tiến hành, khoảng 7 giờ rưỡi, Tiêu Diệp nhấc điện thoại đang rung liên hồi lên.
Hắn đi ra ngoài nghe điện.
Lúc hắn trở về, Triệu Hướng Hải chỉ cảm thấy Tiêu Diệp nhìn mình ánh mắt càng thêm sắc bén thâm trầm, giống như một con sói chờ cơ hội trong rừng rậm, nguy hiểm và hung tợn.
"Triệu Hướng Hải, là anh làm!" Tiêu Diệp vừa ngồi xuống, liền ở chỗ không ai thấy đè Triệu Hướng Hải xuống dưới: "Phó Chu Minh bị bôi đen, là anh tìm làm đúng không?"
Triệu Hướng Hải đôi mắt nhìn sân khấu, khóe môi hơi câu: "Ừ."
"Tôi luôn nghĩ anh sẽ không để ý." Tiêu Diệp cười lạnh, lặng lẽ kéo Triệu Hướng Hải đến bên cạnh mình: "Hóa ra, ngay từ đầu anh đã lập kế hoạch kéo Phó Chu Minh xuống."
Triệu Hướng Hải chớp chớp mắt, quay đầu nhìn khuôn mặt anh tuấn của Tiêu Diệp: "Cậu biết vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-hom-nay-bat-dau-nguoc-tra-nam/244616/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.