Triệu Hướng Hải ngồi trên giường của Tiêu Nhạc Nhạc, chờ đến khi bé con ngoan ngoãn chui vào trong ổ chăn, anh vươn tay đắp chăn bông cho con bé để chắc chắn rằng con sẽ không bị cảm lạnh.
"Ngoan ngoãn ngủ đi nào." Triệu Hướng Hải nhẹ nhàng sờ sờ trán Tiêu Nhạc Nhạc: "Ngủ một giấc sẽ khỏe lại thôi."
Tiêu Nhạc Nhạc nhẹ nhàng dạ một tiếng.
Triệu Hướng Hải nhìn bộ dáng ngoan ngoãn của con gái, cười cười duỗi tay tắt đèn.
"Baba."
Tiêu Nhạc Nhạc đột nhiên gọi anh lại.
Triệu Hướng Hải dừng tay, nghiêng đầu hỏi: "Làm sao vậy, Nhạc Nhạc?"
Tiêu Nhạc Nhạc từ trong ổ chăn vươn tay ra, nhẹ nhàng bám lấy cổ Triệu Hướng Hải, ủy khuất nói: "Ba và cha đừng cãi nhau, phải luôn yêu thương nhau được không?"
Tiêu Diệp vừa bước vào phòng Nhạc Nhạc liền nhìn thấy cảnh tượng này.
Khi nghe thấy lời nói của con gái, bước chân của hắn khẽ ngưng lại một chút. Sau đó, hắn bước đến chỗ Triệu Hướng Hải ngồi xuống, vươn tay ra ôm lấy eo của anh, nói với Tiêu Nhạc Nhạc: "Nhạc Nhạc đừng lo lắng, ba và cha vẫn ổn. " Eo nhỏ của Triệu Hướng Hải đột nhiên bị ôm lấy, sống lưng liền cứng đờ.
Nhưng trước mặt Nhạc Nhạc, anh thật sự không thể gỡ bàn tay chó của Tiêu Diệp ra.
Tiêu Nhạc Nhạc nghe Tiêu Diệp nói, dùng sức gật gật đầu. Con bé hít hít mũi nhỏ: "Các bạn học khác đều có cha và mẹ. Từ bé đến giờ con chưa bao giờ có mẹ. Nhưng, nhưng con không buồn chút nào, vì con còn có hai người cha cao ráo, đẹp trai...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-hom-nay-bat-dau-nguoc-tra-nam/244608/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.