Gia Luật Sảo ôm kiếm đứng đợi bên ngoài rừng trúc nhỏ, đến khi hoàng hôn buông xuống mới thấy bóng áo đỏ chậm rãi từ trong rừng đi ra. Chỉ thấy sắc mặt Tứ Thụy nhợt nhạt, tóc hơi rối, trán đẫm mồ hôi, thân thể vô lực, dường như mỗi bước chân đều phải dốc hết sức mới nhấc lên được. Đến gần còn phát hiện y phục trên người hắn có không ít chỗ bị cứa rách, vài vị trí còn có vết máu rỉ ra, tuy mỗi vết thương đều không nghiêm trọng, song lại phải chống tay vào thân cây bên cạnh để đứng vững đủ thấy hắn ở trong rừng đã phải trải qua một trận đầy gian nan, nguy hiểm.
"Ta cõng đệ về phòng", Gia Luật Sảo xoay người hạ trọng tâm nói nhanh, rồi hơi khựng lại, nhớ ra Tứ Thụy không thích dựa dẫm vào người khác, lần trước bị thương nặng nếu không phải tình huống bất đắc dĩ đã không đồng ý để người khác cõng đi.
Không ngờ lại nghe Tứ Thụy đáp gọn lỏn:
"Được".
Ngay cả giọng nói cũng lộ rõ vẻ mệt nhọc.
Gia Luật Sảo cõng hắn từ từ đi về hướng sương phòng, nghi hoặc hỏi:
"Chỉ là luyện khinh công, sao lại đến mức này?".
Tứ Thụy cười nhạo:
"Có người cảm thấy đệ càng trưởng thành càng anh tuấn nên đâm ra đố kị".
"Hẳn là sư phụ đối với đệ kỳ vọng rất nhiều nên mới hơi nghiêm khắc một chút thôi".
Hắn trừng mắt, "Nào chỉ có một chút?", lại nhướn môi lắc đầu cười khổ, "chỉ là tuy sư phụ tính tình cổ quái, hành xử tùy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-hoang-tu/2845856/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.