Tứ Thụy đứng trong đình nhỏ hồi lâu. Trong lòng hắn vừa tách bạch, vừa bất đắc dĩ. Trước mắt như có một cơn đại hồng thủy dâng cao vạn trượng sắp sửa ập đến, khí thế không gì cản nổi. Hắn vừa thấy bất lực, vừa muốn quyết ý xông lên phía trước. Tâm tư Tứ Thụy đầy mâu thuẫn tiến thoái lưỡng nan, song đồng thời cũng cuồn cuộn sóng to biển lớn.
A Hạnh cuối cùng không nhịn được, từ xa đi tới.
"Chủ nhân, người có tâm sự? Nô tỳ đi hâm nóng thức ăn, người dùng một chút nhé. Người vất vả nhiều ngày rồi, nếu còn bỏ bữa thì thân thể sẽ không chịu được đâu".
Tứ Thụy không đáp lời, cũng không quay người lại, qua một lúc mới nhẹ giọng hỏi:
"A Hạnh, ta tên gì?".
A Hạnh kinh ngạc, ngập ngừng:
"Chủ nhân...".
"Ta là hoàng tử thứ tư của phụ hoàng, là tứ vương gia của Đại Tề. Phụ hoàng đặt cho ta cái tên Tiêu Cảnh Thù, nhưng hơn mười năm qua, ta luôn không muốn dùng cái tên ấy. A Hạnh, ngươi nói xem, tên nếu không dùng để gọi thì còn có tác dụng gì?".
"Chủ nhân là chủ tử, tên của người nô tỳ không dám gọi bừa, kẻ khác cũng không dám gọi bừa".
Tứ Thụy bật cười xoay người.
"Hóa ra tên ta là để hù dọa kẻ khác. Cũng tốt. Trúc Quân đã báo cáo tình hình kinh thành quý này rồi chứ?".
"Mộ Dung cô nương đã mang sang rồi ạ, nô tỳ theo lệ để trong thư phòng".
Chân mày hắn khẽ chau lại.
"Nàng ta tự mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-hoang-tu/2845839/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.