Edit: Sub 
Sau nửa giờ, Mạt Tây Nam mồ hôi đầy đầu từ ngọn núi rác chui ra. So với hắn chật vật, thì Trác Lân lại ưu nhã ngồi trên sô pha, hai chân thon dài vắt chéo, tay phải chống cằm. Hắn trầm mặc chăm chú nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, lông mi dài ngoài bóng tối rất đẹp, ánh đèn huỳnh quang màu trắng phả vào người, đẹp như được điêu khắc. 
Mạt Tây Nam nhìn một giây, ý nghĩ oán giận cùng tức giận chửi mắng vừa nãy, tất cả đều quên đến một càn hai tịnh. 
"Chuyện lấy khoản cũng xin nhờ cậu." Liếc bóp tiền trên tay Mạt Tây Nam một cái, Trác Lân lạnh nhạt nói. 
" Chuyện như vậy tại sao cũng phải nhờ tôi!?" Mạt Tây Nam nhất thời giận dữ, đột nhiên từ trong núi rác nhảy đến. 
"Dành thời gian, người đòi nợ còn ở bên ngoài." 
"CMN anh hỏi một đằng trả lời một nẻo a!" 
"Không quan trọng lắm, thẻ ngân hàng của tôi đều không có mật mã." 
"..." 
Nhìn khuôn mặt tĩnh lặng như nước của Trác Lân, Mạt Tây Nam thực muốn tan vỡ. Mỗi một câu nói, mỗi một chữ của Trác Lân đều tràn ngập trống đánh xuôi kèn thổi ngược, làm cho Mạt Tây Nam ngay cả mắng người cũng không biết nên từ nơi đâu mà ngoặm ăn. 
Huống chi, tiền trong ví nơi tay hắn nhét đầy bảy, tám tấm thẻ VIP vàng, kẹp tóc ngân hàng là ngay cả xem một chút tim cũng đập nhanh hơn tên phi. Mạt Tây Nam biết những thẻ tín dụng này đều thông dụng toàn cầu, tiêu hao vô thời 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-hiep-trinh-tham/2184370/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.