Chương trước
Chương sau
Bến tàu cảng Tây ánh lửa ngập trời, lửa bốc cháy hừng hực mãi không ngừng, kèm theo âm thanh nổ tách tách liên tục, khiến cho gần nửa thành phố bị đánh thức. Có người to gan thậm chí còn mở cửa ra để xem, chỉ thấy bầu trời bên kia đầy ánh đỏ lập loè.

Đoàn người Lục Ký Minh mang theo hiện giờ nhiều người bị thương, lo sợ mục tiêu quá lớn, từng nhóm quay về ấn náu trong thành.

Khi trở về nơi ở trong thành, trời đã gần sáng, Tiểu A ngồi trên bậc thang ở huyền quan, ôm chân cấu cấu móng tay chờ đợi một cách lo lắng, cấu tới mức sắp bật cả máu, đêm trắng không ngủ. Cậu nhóc thấy cánh cửa mở ra, đột ngột đứng dậy, khi thấy những người bị thương được đưa vào, sắc mặt liền thay đổi.

Thẩm Phức còn chưa tỉnh, nhưng thực tế vết thương của cậu không nặng, cậu bị sặc nước lại thêm gãy xương sườn, đau đớn khiến cậu ngất đi, nhưng không đe dọa tới tính mạng. Ngược lại, Tần Nhạn bị thương nặng hơn, do vụ nổ xảy ra sớm, y ở gần đống thuốc súng, giữ được mạng sống đã là kỳ tích. Mọi thứ phải đợi y tỉnh lại rồi nói.

Tiểu A bận trước bận sau hỗ trợ mọi người, chạy vặt giúp bác sĩ, cậu nhóc muốn mình bận rộn, bởi vì mỗi lúc rảnh rỗi cậu nhóc sẽ lại chìm vào sự hoảng hốt.

Chờ vết thương của Thẩm Phức và Tần Nhạn được xử lý xong, Dương Linh cẩn thận nhắc nhở một chút, Lục Ký Minh mới nhận ra rằng mình cũng bị thương. Trên người hắn đầy vết thương cả lớn cả bé, sau khi được xử lý xong, trên người toàn là băng gạc, không mặc áo được, chỉ có thể khoác ngoài.

Hắn đứng ở bên giường Thẩm Phức, thấy Thẩm Phức nhắm nghiền mắt không có dấu hiệu tỉnh dậy, hắn liền thất thần, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì.

Thẩm Lệnh Nghi nhẹ nhàng đi vào, gọi một tiếng: "Đại thiếu——"

Lục Ký Minh như bừng tỉnh từ giấc mộng, từ từ đứng dậy, nói: "Ra ngoài rồi nói."

Hai người quay lưng bước ra khỏi cửa, Lục Ký Minh đảo tay đóng cửa sau lưng, còn Thẩm Lệnh Nghi khoanh tay đứng trước mặt hắn, có chút hơi khó mở lời, nàng hít vào một hơi, cuối cùng vẫn mở miệng: "Chuyện trước kia chúng ta đã thỏa thuận, còn tính không?"

Lục Ký Minh rũ mắt nói: "Tất nhiên là tính. Hơn nữa phải rời đi nhanh, chờ rối loạn qua đi, nhất định Nghiêm Nhất Hải sẽ điều tra khắp thành, mọi người phải nhanh chóng rời đi."

Thẩm Lệnh Nghi trước tiên nhẹ nhõm thở ra một hơi, sau đó nàng lại nói một cách hơi tiếc nuối: "Tôi biết hai người... nhưng..."

"Tôi hiểu," Lục Ký Minh cắt lời, "Rời xa tôi, mọi người sẽ an toàn."

Nói xong, Lục Ký Minh quay lại bên cạnh Thẩm Phức đang hôn mê, còn Tiểu A vốn dĩ đang nấp trong góc cũng thò đầu ra, cẩn thận hỏi: "Chị, chúng ta đi đâu?"

Thẩm Lệnh Nghi thở dài một cái, sờ sờ đầu Tiểu A, nói: "Hướng về phía Nam. Chờ lát nữa xem bác sĩ nói sao, chúng ta phải nhanh chóng rời đi, có gì cần sắp xếp thì hãy nhanh chóng sắp xếp đi."

Tiểu A có chút mơ hồ gật đầu.

Cậu nhóc trở lại phòng mình, quan sát một vòng, đồ của cậu nhóc không nhiều, đều là những đồ chơi mà Tần Nghiên tặng, cậu nhóc không dám mang theo, nhìn quanh, cuối cùng cậu nhóc nhấc chiếc hộp nhạc lên, nhẹ nhàng xoay một chút liền có âm thành "Ding Ding Dong Dong" phát ra.

Tần Nhạn vẫn còn hôn mê, vết bỏng cũng rất nặng, đặc biệt là vết thương trên mặt, được bọc kín bằng băng gạc.

Lục Ký Minh và Thẩm Lệnh Nghi cẩn thận hỏi bác sĩ. Đối với Tần Nhạn, không thể di chuyển nên cần tìm một nơi ẩn náu khác tại Bồng Lai Cảng để tiếp tục điều trị. Việc y có thể tỉnh dậy hay không còn phải chờ xem. Tình hình của Thẩm Phức tốt hơn một chút, chỗ gãy xương đã được cố định, chỉ cần không quá xóc nảy thì có thể di chuyển được.

Nghe xong lời của bác sĩ, Thẩm Lệnh Nghi nhìn Lục Ký Minh một cái, do dự nói: "Vậy thì chờ thêm một ngày..."



Tuy nhiên, Lục Ký Minh quyết đoán nói: "Vào đêm liền đi, không cần chờ."

Khi sự chia ly ở ngay trước mắt, thời gian cứ lặng lẽ trôi qua, Lục Ký Minh vẫn ngồi bên giường của ThẩmPhức, mong cậu sớm tỉnh dậy, nhưng cũng sợ cậu đột ngột tỉnh dậy. Hắn suy nghĩ rất nhiều, từ khi họ gặp nhau lần đầu tiên đến hôm nay khi sắp phải xa cách.

Trong quá khứ, khi còn nhỏ, hắn nhìn hoàn cảnh Lục Hạc Minh và Nghiêm Du Ninh phải chia lìa suốt bao năm, chỉ có thể dựa thư từ để giãi bày tương tư.

Lúc ấy, hắn nghĩ rằng, con người khi đang trong tình cảm nhất định phải đồng hành cùng nhau qua nhiều thăng trầm thì mới không mất đi sự đậm sâu. Nhưng giờ đây, hắn mới hiểu rằng nếu hai người phải đối mặt với kiếp nạn, thà rằng tách ra, ít nhất đối phương bình an thì bản thân mới có thể an tâm.

Lần này thật sự đã đốt tới tận râu của Nghiêm Nhất Hải, lão ta nhất định sẽ không bỏ qua, chiến tranh sắp bùng nổ, tình hình sau này sẽ như thế nào, không ai dám chắc chắn, thay vì giữ Thẩm Phức bên cạnh mình, sống trong lo sợ mỗi ngày, thì tốt hơn là đưa cậu rời xa mình, giảm bớt lo lắng.

Ý kiến của hắn vừa hay khớp với ý Thẩm Lệnh Nghi, từ đó liền có kế hoạch ngày hôm nay.

Lục Ký Minh ngồi đó, nhìn theo ánh hoàng hôn từ từ chiếu vào, rồi từ từ mất đi. Chẳng bao lâu nữa, mặt trăng sẽ lên giữa trời. Không đợi Thẩm Lệnh Nghi gõ cửa, hắn đã bước ra ngoài: "Tôi đã sắp xếp xong, Dương Linh sẽ đi cùng mọi người, y sẽ bảo vệ mọi người trên đường và giúp mọi người ổn định cuộc sống."

Thẩm Lệnh Nghi cầm một cái hộp, đưa cho Lục Ký Minh, nói: "Cho anh."

Lục Ký Minh ngạc nhiên hỏi: "Từ ai?"

Thẩm Lệnh Nghi nâng cằm về hướng giường, nói: "Em ấy chắc chắn đã đoán ra kế hoạch của anh và biết rằng chuyến đi này đầy nguy hiểm. Trước đó đã dặn tôi nhất định phải giao thứ này cho anh."

Lục Ký Minh nhận lấy hộp, khuôn mặt phức tạp, cuối cùng, hắn cũng không vội mở nó ra, đợi sau khi hắn trầm mặc tiễn biệt đoàn người của Thẩm Lệnh Nghi, hắn mới một mình trở về phòng.

Cái hộp gỗ kia nhìn siêu quen mắt, bề mặt bóng loáng nhẵn nhụi, loé ánh sáng. Lục Ký Minh thiếu chút nữa cười thành tiếng, cái hộp này rõ ràng là của hắn nha, cuối cùng hắn vẫn không nhịn được mà bật cười, hộp này được là từ gỗ của cây kim hoàng đế*, tương đối quý giá, cũng không biết bạn nhỏ nhà hắn chôm đi từ lúc nào.

*Gỗ kim hoàng đế (Dalbergia fusca),còn được biết đến với tên gọi tiếng Anh là "African Blackwood", là một loại gỗ quý được sử dụng rộng rãi trong nghệ thuật chạm khắc và làm đồ trang sức. Gỗ này có màu đen hoặc đen nâu đậm và được đánh giá cao vì độ cứng, độ bền, và mẫu vân độc đáo của nó.

"Cạch" một tiếng vang nhỏ, Lục Ký Minh mở hộp gỗ ra —— bên trong đựng mấy thứ đồ vật nhỏ.

Lọt vào tầm mắt đầu tiên chính là một cái lon sắt, sau khi vặn ra mới thấy tràn đầy một vại thuốc, thoang thoảng hương hoa nhài xen kẽ mùi thuốc lá, bên trong nắp lon có một mảnh giấy ghi chú nhỏ, trên đó là bút tích rồng bay phượng múa của Thẩm Phức: Lúc trước em hứa làm cho anh. Lục Ký Minh đậy nắp lại cẩn thận, sợ thuốc sẽ bị ẩm. Hắn lại tiếp, trong hộp còn đặt chiếc nhẫn kim cương mà Thẩm Phức đeo lúc trước, viên kim cương nho nhỏ sáng lấp lánh. Bên dưới chiếc nhẫn cũng có một mảnh giấy ghi chú khác: Nhớ đổi cái lớn hơn cho em đó.

Khoé môi Lục Ký Minh cong lên, hắn lấy chiếc nhẫn ra đặt sang một bên.

Bên trong hộp còn một đồ vật nữa, được đặt cẩn thận trong vải nhung mềm mại. Lục Ký Minh cầm một nửa miếng ngọc "Không bao giờ quên" lên, chất liệu ngọc rất thích hợp đặt trong lòng bàn tay tinh tế vuốt ve, thế nhưng dòng chữ khắc mờ ở cạnh miếng ngọc lại làm trong lòng hắn trào dâng nỗi nhớ.

Bên dưới miếng ngọc đương nhiên cũng còn một mảnh giấy, có điều bên trên nhiều chữ hơn hai mảnh giấy trước đó. Lục Ký Minh cầm lên xem, trên đó viết: "Mỗi người giữ lấy một nửa, xa cách không được quên em."

Chờ tới khi Thẩm Phức tỉnh lại, đã thấy mình đang ở trên tàu.



Mặc dù Thẩm Lệnh Nghi đã lót cho cậu một tấm đệm dày, nhưng cậu vẫn thấy khó chịu như cũ, vết thương trên người đau đớn từng cơn. Cậu vừa tỉnh, Dương Linh nhanh chóng kiểm tra cho cậu một chút, vết thương đều đang lành lại, không đáng lo ngại nữa. Thấy cậu tỉnh, Thẩm Lệnh Nghi thiếu chút nữa oà khóc, nhưng không muốn để cậu thấy, làm bộ vội vàng đi đổ nước, quay người đi.

Thẩm Phức nhìn nhìn ngoài cửa sổ, không hỏi về Lục Ký Minh, cũng không hỏi đây là đang đi đâu, chỉ nhàn nhạt hỏi: "Có báo mấy ngày vừa rồi không?"

Đêm hôm trước trong lúc tàu ngừng ở ga, bọn họ vừa vặn mua tờ báo, Tiểu A vội đưa cho cậu.

Thẩm Phức thật cẩn thận ngồi dậy, nhận tờ báo, cùng không cần giở ra, tiêu đề trên trang nhất là sự kiện được quan tâm nhất lúc này. Trong lòng Thẩm Phức căng thẳng, khi đọc lướt qua từng dòng.

Phía tây cảng Bồng Lai lửa cháy hừng hực suốt ba ngày, Nghiêm Nhất Hải lấy đây làm cái cớ, nói rằng Lục Ký Minh bí mật sai người đốt tàu của lão, giết người của lão, trước khi Trịnh Triệu xuất quân Bắc phạt, lão dẫn quân Nam hạ, hướng đầu súng về Tấn Trung, trực tiếp nhắm tới Bình Châu. Lục Ký Minh tất nhiên sẽ không ngồi chờ chết, cũng dẫn binh nghênh chiến.

Báo viết về tình hình chiến sự trong mấy ngày gần đây, nói rằng Lục Ký Minh vừa đánh vừa lui, Nghiêm Nhất Hải thừa cơ tiến công, đã đánh tới bãi săn nhạn ngoài thành Bình Châu.

Viết đến đây thì hết, cũng không biết tình huống mới nhất thế nào rồi.

Tay Thẩm Phức siết chặt tờ báo khiến nó nhàu nát. Thẩm Lệnh Nghi nãy giờ vẫn luôn quan sát, lúc này nhíu mày, không biết khuyên sao cho tốt. Thẩm Phức liền nhìn về phía Dương Linh, Thẩm Lệnh Nghi vội nháy mắt ra hiệu cho Dương Linh, để y nói vài lời trấn an cậu.

Ai biết Dương Linh từ trước đến nay nói thẳng, biết cái gì liền nói cái đó.

"Đại thiếu nuôi quân ở Lễ Lăng nhiều năm qua, khẳng định không tới mức không chịu được một kích như thế, chắc chắn đã ủ mưu tính kế cùng Trịnh Triệu." Nói đến đây, Thẩm Lệnh Nghi đang muốn thở phào nhẹ nhõm, ai ngờ Dương Linh lại nói tiếp, "Có điều trên chiến trường thay đổi trong nháy mắt, cũng không thể khinh thường quân của Nghiêm Nhất Hải, nói không chừng sẽ có cái gì biến cố.......Ai u ——"

Thẩm Lệnh Nghi thu hồi bàn chân vừa dẫm cho Dương Linh phát, rút tờ báo khỏi tay Thẩm Phức, không cho cậu nhìn nữa.

"Vết thương của em còn chưa khỏi, đừng có suy nghĩ nhiều."

Thẩm Phức cũng không nói gì nữa, chỉ gật gật đầu, lại nằm xuống, nhìn ngoài cửa sổ xuất thần.

Ngoài cửa sổ là màn đêm mờ mịt, ngẫu nhiên sẽ có vài bông tuyết nhỏ vụn bay xuống, dính một chút trên cửa sổ xe lửa. Tuyết rơi rồi, đây là trận tuyết đầu tiên của mùa đông.

Thẩm Phức sờ sờ túi quần mình, sờ tới nửa miếng ngọc kia, cậu nắm chặt nó trong tay.

Không tới mấy ngày, xe lửa đến trạm, ngừng tại một trấn nhỏ ấm áp phương nam, nơi này quanh năm không có tuyết. Từ lúc bắt đầu xuống xe, Thẩm Phức đã cảm nhận được sự khác biệt, phía bắc chiến tranh thường xuyên, nhân tâm hoảng sợ, phương nam lại quá đỗi bình yên, đối mặt với những người từ nơi khác tới, người dân ở đây cũng không quá đề phòng, có thể thấy mấy năm nay Trịnh Triệu quản lý nơi này khá tốt.

Dương Linh đưa ba chị em tới nhà trọ ở gần ga tàu hoả, chính y tự mình đi tìm một căn nhà an tĩnh thoải mái, trên tay bọn họ có không ít tiền, không những có thể mua được một căn nhà có khoảng sân, mà còn có thể kinh doanh một chút gì đó. Có thể trải qua cuộc sống bình yên là đủ rồi, Thẩm Lệnh Nghi cũng không có gì để bắt bẻ, Tiểu A lại càng không để ý, chỉ có Thẩm Phức đưa ra một loạt yêu cầu.

"Muốn có một căn nhà có sân rộng, tốt nhất là có cây, ngoài ra tôi muốn một giàn nho... Ở phương nam khả năng có một chút ẩm, cho nên đồ nội thất làm từ gỗ cần phải sơn thêm một lớp, nếu không sẽ bị ẩm mốc. Nếu có thể, trên cây tôi muốn đặt một chiếc xích đu..."

Yêu cầu chi tiết đến vậy thường thì mua được nhà xong mới từ từ sắm thêm, nhưng Thẩm Phức nói rất nghiêm túc, không ai phản bác được cậu.

Nói xong, Thẩm Phức liền nằm xuống nghỉ ngơi, trong lòng bàn tay nắm chặt miếng ngọc đã nhiễm hơi ấm của cậu, ấm áp vô cùng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.