Bóng tối cùng không gian hẹp đã là cơn ác mộng nhiều năm của Thẩm Phức, ngẫu nhiên đêm khuya trong lúc mơ, cậu sẽ cảm thấy chính mình quay trở lại là đứa trẻ không có năng lực phản kháng kia, không có cách nào bảo vệ người nhà của mình, bị bóng tối như nhà giam vây hãm, vô cùng bất lực.
Nhưng lúc này lại có chút khác biệt.
Bàn tay đang ôm cậu của Lục Ký Minh cùng giọng nói nhẹ nhàng và ấm áp, như một lớp kén mềm mại, bao bọc lấy cậu, ngăn chặn bóng tối ở bên ngoài. Kể cũng lạ lùng, ngồi trong cái ôm rõ ràng là chật hẹp hơn so với ngồi trong cái khoang tàu này, thế nhưng Thẩm Phức lại cảm thấy an toàn vô cùng.
Hô hấp dồn dập của Thẩm Phức dần dần trở nên ổn định, cậu cũng lấy lại một chút lý trí. Cậu cảm giác được sau lưng mình ướt mồ hôi rồi, trên trán cũng toàn là mồ hôi. Tất cả các giác quan của cậu cũng bắt đầu chậm rãi khôi phục, cậu bắt đầu nhìn thấy đôi chút hình dạng của các vật thể trong bóng tối, có thể ngửi thấy mùi hương trên người Lục Ký Minh, có thể dần nghe rõ giọng nói của Lục Ký Minh.
"......Khả năng phương Nam có chút ẩm ướt, nên đồ nội thất làm từ gỗ cần thêm một lớp sơn nữa, không thì sẽ bị ẩm mà mục mất. Lúc trước ở Lễ Lăng, bố còn làm cho anh một cái xích đu trên cây trong sân, không biết bạn nhỏ của anh có thích trò chơi trẻ con như vậy không. Nghe nói mùa xuân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-gia-thanh-that/3372553/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.