Mặt trời đã ló rạng, chiếu rọi xuống mặt tuyết, sáng đến chói mắt. Bách tính đi dâng hương nối đuôi nhau đi vào, Lục Ký Minh và Thẩm Phức giẫm lên lá rẻ quạt và tuyết trắng, rời đi từ cửa hông.
Lục Ký Minh cầm tay Thẩm Phức, nói: "Cẩn thận trơn trượt."
Thẩm Phức làm bộ giãy ra, lầm bầm: "Trơn đâu mà trơn."
Lục Ký Minh lôi kéo cậu lên xe hơi, tài xế vẫn là Tần Nhạn, bản mặt nghiêm nghị ngàn năm không đổi, mắt mũi nhìn thẳng, như thể không nghe thấy gì không nhìn thấy gì. Xe chậm rãi chạy trên đường, tâm trạng Lục Ký Minh rất tốt, vỗ đầu gối khẽ hát một bài, Thẩm Phức lắng nghe, là khúc hí đêm qua.
"Tương Vương khát nước đứng dưới dương đài, vừa hay thần nữ mang mưa chiều về... (*)"
(*) Hai câu hát trên nằm trong Trường Sinh Điện, một trong Tứ đại cổ điển hí kịch của Trung Quốc (gồm Tây Sương Ký, Mẫu Đơn Đình, Đậu Nga Oan và Trường Sinh Điện)
Trường Sinh Điện được sáng tác bởi nhà văn, nhà thơ,nhà viết kịch nổi tiếng dưới triều Thanh – Hồng Thăng. Vở hí kịch này được lấy cảm hứng từ bài thơ: Trường Hận Ca của đại thi hào Bạch Cư Dị. Nội dung vở kịch viết về chuyện tình của Đường Minh Hoàng và quý phi Dương Ngọc Hoàn (Dương Quý Phi). Những thú vui xa hoa, phung phí tột cùng và sự đắm chìm trong sắc dục là nguyên do cho sự sụp đổ của một vương triều đang trên đà thịnh trị... (theo dkn)
Thẩm Phức nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, nói: "Nếu anh là Tương Vương, có lẽ phải mười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-gia-thanh-that/277194/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.