Qua một hồi lâu Thẩm Phức mới nhận ra đó là giọng điệu đùa giỡn, thiếu gia ăn chơi trác táng thích ghẹo người ta như trêu chó trêu mèo, lấy việc nhìn người khác xấu hổ làm niềm vui.
Thẩm Phức mặt không đỏ tim không loạn, mỉm cười đáp: "Quá khen."
Lục Ký Minh lại nhìn cậu một cái, nói với Lăng Tiên Nhi: "Em ra ngoài trước đi."
Lăng Tiên Nhi đáp lời, đang định đi, Thẩm Phức vội kéo tay cậu ta lại.
Đùa à, hôm đó xảy ra vụ lùm xùm náo loạn Thuần Viên, dù không ai biết Thẩm Phức, nhưng cả thành đã rỉ tai nhau Lục đại thiếu gia cùng một cậu con trai khôi ngô tuấn tú quấn lấy nhau, hôm nay lại lén lén lút lút nọ kia, biến thành Lục đại thiếu gia và cậu trai tuấn tú quấn lấy nhau trong kỹ viện, thì càng hỏng bét.
Với lại, nơi lắm kẻ miệng rộng nhất chính là kỹ viện, tin tức lan đi cực nhanh.
"Việc nhỏ mà thôi, nói xong ngay, không cần phải tránh mặt đâu." Thẩm Phức nói, "Hôm đó tôi đánh rơi một chiếc nhẫn kim cương ở phòng sách của đại thiếu gia, không biết đại thiếu gia có nhìn thấy không?"
Lục Ký Minh ngả ra ghế sô pha, đáp: "Trông như thế nào?"
Thẩm Phức khoa tay miêu tả lớn nhỏ trông như thế nào, Lục Ký Minh phì cười, hờ hững nói: "Một chiếc nhẫn nhỏ như vậy, làm sao mà biết rơi xuống đâu?"
Thẩm Phức: "..."
Lục Ký Minh đáp qua loa: "Về tôi sẽ xem lại."
Não Thẩm Phức xoay xoay, bày ra dáng vẻ thành khẩn chân thành, nói: "Thực không giấu gì anh, tuy chiếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-gia-thanh-that/277190/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.