Đột nhiên phải ẩn cư trên núi rừng, lúc đầu Thẩm Phức còn thấy không quen, nhưng dần về sau, cậu cảm thấy, sinh hoạt ngày qua ngày ở đây còn nhẹ nhõm hơn so với lúc ở Bình Châu, thậm chí có thể nói, là nhẹ nhõm nhất trong mấy năm đi lừa gạt khắp nơi.
Không cần làm bộ làm tịch, mà làm bộ làm tịch cũng không ai xem.
Trong phạm vi mười dặm đổ lại đây, người sống duy nhất ngoài cậu ra chính là Lục Ký Minh, giữa hai người dường như cũng không che đậy bản thân nữa, cũng chẳng còn hứng thứ làm bộ làm tịch. Lại nói, Lục Ký Minh đến động đều còn không thuận tiện, lực uy hiếp dĩ nhiên không lớn bằng trước, Thẩm Phức cũng thả lỏng hơn nhiều.
Trong khoảng thời gian ngắn, hai người từ lá mặt lá trái, ngươi lừa ta gạt biến thành quan hệ tạm thời bình thản hợp tác, Lục Ký Minh vẫn là tác phong thiếu gia đã quen được hầu hạ nhiều năm kia, Thẩm Phức lại rất khác trước, giống như lột xuống một tầng da, khí tức hoang dã, mộc mạc trong xương cốt muốn giấu cũng không được, thường xuyên làm Lục Ký Minh cảm thấy mới lạ.
Dương Linh mang gạo, mì cùng lương khô tới nhưng số lượng cũng có hạn, Thẩm Phức ngày ngày đều tìm thêm đồ ăn cho bữa cơm của mình, chim bay cá nhảy thì khỏi cần nói, trong núi có quả dại gì ăn được cậu đều biết, thậm chí có thể tìm được nấm tươi, nấu một nồi canh thơm ngon. Bộ trường bào ban đầu trên người cậu bây giờ đã nhăn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-gia-thanh-that/2003010/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.