Thẩm Phức không có ý gấp gáp làm gì cả, cậu chỉ đơn giản ra khỏi phòng ngủ, bước chân nhẹ nhàng đi lên vài bước bậc thang, thấy vệ binh đứng nghiêm chỉnh trước cửa thư phòng, nhìn lại cánh cửa đóng chặt sau lưng mình. Cậu cũng chỉ liếc qua tầng trên, sau đó liền quay lại, trừ bỏ thư phòng, những nơi khác cơ bản không có thủ vệ.
Ở bên ngoài lượn một vòng, Thẩm Phức lại về tới phòng ngủ, nhẹ nhàng, khéo léo chui vào ổ chăn. Lục Ký Minh làm bộ như còn đang trong giấc mộng, hừ hai tiếng, cánh tay đặt lên eo Thẩm Phức, từ trên người cậu ngửi thấy hương vị sương đêm.
Thẩm Phức ngủ thật sự say, một đêm vô mộng, sáng sớm lúc tỉnh lại, Lục Ký Minh thế mà còn dậy sớm hơn cả cậu, đang tay chống đầu ngắm cậu.
Người vừa mới trong mộng tỉnh lại, khuôn mặt khẳng định là khó coi, tóc hỗn độn, mắt buồn ngủ mông lung, trên mặt còn có vết hằn mờ mờ. Thẩm Phức bị hắn nhìn, cảm thấy cực kỳ không được tự nhiên, trở mình, vùi mặt vào gối đầu, thanh âm rầu rĩ.
"Nhìn cái gì."
Trong giọng nói của Lục Ký Minh mang theo ý cười, có lẽ cũng mới tỉnh không lâu, thanh âm còn khàn khàn, khiến cho người nghe được vành tai phát ngứa. Hắn nói: "Xem em rốt cuộc suy nghĩ cái gì."
Phía sau lưng Thẩm Phức cứng đờ, sau đó lại thả lỏng, cong eo ghé trên giường duỗi người, giống hệt một chú mèo dậy sớm.
Cậu hỏi: "Vậy anh cảm thấy tôi suy nghĩ về cái gì?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-gia-thanh-that/2003000/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.