Một tuồng kịch cũng nên có kẻ xướng người hoạ mới mang tới cảm giác chân thật.
Nhưng Lục Ký Minh nhất quyết ngậm chặt miệng, không nói lời nào. Thẩm Phức làm gì còn tâm trí mà để ý cái khác nữa, liều mạng nháy mắt ra hiệu cho hắn, nếu hắn còn tiếp tục không nói gì như vậy, một tuồng kịch chỉ có người xướng không có người hoạ như này liền trở nên khả nghi. Thẩm Phức có thể tượng tượng ra cảnh Tiển Xuân Lai hiện giờ đang dựng lỗ tai nghe lén nửa tin nửa ngờ.
Hai người bọn họ một đứng một ngồi, bốn mắt nhìn nhau, như thể đang đối đầu trong im lặng.
Lục Ký Minh từ trước đến nay luôn trong tâm thế vò đã mẻ không sợ vỡ, chỉ cần nghĩ tới việc Thẩm Phức tự ý tham gia vào, còn dùng phương thức buộc hắn phải chấp nhận như vậy, trong lòng hắn liền vừa tức vừa khó chịu.
Thẩm Phức đã không còn duy trì được bộ dáng thâm tình như vừa rồi nữa, gấp đến độ giống kiến bò chảo nóng, chờ Lục Ký Minh mở miệng.
Trong lòng cậu suy nghĩ một hồi, liền tiến lên hai bước ngồi liên đùi Lục Ký Minh, ôm lấy cổ hắn. Lục Ký Minh muốn nâng tay lên đẩy cậu ra, nhưng tay bị trói chặt không động đậy nổi, chỉ có thể bày ra dáng vẻ không quan tâm. Thẩm Phức trực tiếp đưa mặt lại gần, không ngừng hôn lên dọc theo cằm hắn hướng lên trên, hôn tới bên vành tai hắn.
Cậu nhỏ giọng nói: "Xin anh đó....."
Giọng nói Thẩm Phức nhẹ nhàng, dịu dàng vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-gia-thanh-that/2002975/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.