Dịch giả: argetlam7420
Một câu nói của Thạch Chân khiến Mạc Vấn đang từ chỗ cảm động lâng lâng tức thì rơi oạch xuống mặt đất, quanh đi quẩn lại Thạch Chân vẫn là có ý đồ đấy.
"Ta ra ngoài tuần tra đây." Mạc Vấn đứng dậy nói.
"Ta chỉ muốn ngủ một đêm bên cạnh ngươi, sẽ không ép ngươi làm gì đâu." thanh âm Thạch Chân từ trong trướng truyền tới.
"Ngươi cũng có lều mà, sao phải ở lại chỗ ta?" Mạc Vấn đứng dậy thì sực nhớ ra bản thân đang không mặc đạo bào.
"Ngày mai ngươi ra trận rồi, ta biết sau này sẽ không còn được gặp ngươi nữa, xin đừng đuổi ta đi, ta hứa sẽ không làm loạn mà." Thạch Chân giọng rất là đau thương.
"Làm sao ngươi biết sau này sẽ không còn gặp lại ta?" Mạc Vấn xoay người đi vào trong trướng.
Thạch Chân ngồi bên mép giường, quay đầu nhìn hắn một cái, "Không ai có thể làm ngươi thay đổi chủ ý."
"Đừng làm rộn nữa, sớm về nghỉ đi, đánh xong trận cuối cùng đã rồi nói sau." Mạc Vấn đi về phía giường.
Thạch Chân nhanh tay chộp lấy túi quần áo trước khi Mạc Vấn kịp cầm lại, "Đừng đi mà, ta sẽ không làm gì đâu."
Khuôn mặt đáng thương của Thạch Chân làm Mạc Vấn mủi lòng, người sống trên đời làm việc gì cũng phải có “độ” (ý nói mức độ, chừng mực),lúc này nếu còn cự tuyệt nữa chính là mất độ, "Nhớ lời ngươi vừa nói đấy, không thể nói không giữ lời."
"Được." Thạch Chân vui vẻ gật đầu, đặt cái túi xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-duong/2179700/chuong-238.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.