Dịch giả: alreii
"Anh hùng, Lang vương lông vàng kia có bản lĩnh gì, ngay cả ngươi cũng đánh không lại nó?" Mạc Vấn trả bát rượu về.
"Tên kia sống hơn vạn năm rồi, bản lĩnh không phải đùa, có thể hô phong hoán vũ, còn có thể vung đậu thành binh." Hắc Tam chán nản nói.
"Hô phong hoán vũ? Vung đậu thành binh? Ngươi tận mắt thấy?" Mạc Vấn cười nhạt lắc đầu, sói là động vật máu nóng, loài động vật này nhờ cơ duyên xảo hợp sống hơn một ngàn năm thì có thể, vạn năm thì tuyệt đối không thể nào. Còn như vung đậu thành binh và hô phong hoán vũ có thể chỉ là thủ thuật che mắt.
"Đó là đương nhiên, đừng nói cái này nữa, ngươi ở lại đây vài ngày dưỡng thương cho tốt, chỗ này của ta còn có vàng, lúc ngươi đi cho ngươi một ít." Hắc Tam chỉ mấy khối vàng lớn nhỏ không đều trong góc.
"Anh hùng, Lang Vương lông vàng kia ở chỗ nào?" Mạc Vấn hỏi.
"Dã Kê lĩnh, ngươi hỏi cái này làm gì?" Hắc Tam liếc Mạc Vấn.
"Dã Kê lĩnh nằm ở nơi nào?" Mạc Vấn lại hỏi.
"Cách nơi này chừng ba trăm dặm." Hắc Tam nhấc tay chỉ về phía Bắc.
"Nếu như giết con Lang Vương lông vàng kia, ngươi vẫn sẽ chấp nhận phu nhân của ngươi chứ?" Mạc Vấn hỏi.
"Nhận, tại sao không nhận chứ, nếu giết chết nó rồi, những người vợ kia của nó đều là của ta." Hắc Tam cười đen tối xong mặt lại lộ vẻ ủ rũ, "Tiếc là ta đánh không lại nó."
"Đợi ta nghỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-duong/2179687/chuong-242.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.