Dịch giả: Triệu Lâm
Biên: argetlam7420
(*) Xuất phát từ câu: “SƠN VŨ DỤC LAI PHONG MÃN LẦU”: Cơn giông trước lúc trời mưa. Ý nói: Trước khi xảy ra sự việc lớn thường có những biến cố báo hiệu bất thường.
Bỏ rơi con Hoàng Mao Bối Thử (Chuột lông vàng) kia, Mạc Vấn đi thẳng lên phía bắc, chỉ mấy ngày là tới biên giới Cao Ly. Tới chỗ này, Mạc Vấn lại quay về nước Yên, nguyên nhân là bởi người Cao Ly không biết tiếng Hán. Họ nói gì hắn cũng nghe không hiểu, không thể hỏi Khô Mộc Lĩnh ở đâu.
Ở biên giới, hắn hỏi được dân du mục hướng đi đến Khô Mộc Lĩnh, liền đi lên phía bắc tìm kiếm, nhưng hai ngày sau lại phải quay trở về. Dọc theo lối mòn người du mục ấy chỉ, hắn đã chạy hơn một nghìn dặm rồi mà vẫn không thấy Khô Mộc Lĩnh đâu.
Hắn lại tìm một dân du mục hỏi thăm, đối phương chỉ nói đại khái phương vị, nhưng tên ấy lại nói sai phương hướng, chỉ hướng đông. Mạc Vấn trong lòng mang nghi vấn, hỏi liền mấy người. Làm hắn không ngờ là vị trí những người này chỉ đều chẳng ai giống ai.
Đến lúc này, Mạc Vấn mới hiểu ra, người nước Yên tin phụng Tát Mãn giáo (Shaman). Bọn họ cực kì bài xích đạo sĩ, lại thêm anh em con cái họ đều bị đạo sĩ thống lĩnh quân Triệu giết hại, cho nên rất ghét đạo sĩ. Những người này gặp hắn thì không thể trốn đi đâu được, biết hắn không phải loại hiền lành gì nên không dám không nói, nhưng lại cố ý chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-duong/2179635/chuong-272.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.