Dịch giả: argetlam7420
Dạ Tiêu Diêu thấy Mạc Vấn không có ý dừng lại, cũng không nói thêm nữa, ngồi trên lưng Kim Điêu tiếp tục truy kích Mạc Vấn.
Không lâu sau, Mạc Vấn ra khỏi rừng núi tiến vào một vùng đất bằng phẳng. Tới nơi rộng rãi không còn gì trở ngại, Kim Điêu lập tức lao xuống công kích. Mạc Vấn chỉ có thể liên tục tránh né, chứ nếu hắn xuất thủ công kích con chim thì Dạ Tiêu Diêu liền sẽ nhân cơ hội tấn công hắn, nếu như Dạ Tiêu Diêu xuất thủ sẽ lập tức có thể dò xét ra linh khí trong cơ thể hắn đã gần như cạn kiệt.
Dạ Tiêu Diêu không đích thân ra tay, gã biết Mạc Vấn rất lợi hại, nhưng lại không hề biết Mạc Vấn liên tục phải đánh nhau nhiều ngày đã là nỏ hết đà, cho nên không dám ép hắn quá mức. Gã có vật để cưỡi còn Mạc Vấn không có, cho nên Dạ Tiêu Diêu cố ý kéo dài thời gian, Mạc Vấn bỏ chạy càng lâu linh khí sẽ tiêu hao càng nghiêm trọng, đối với gã càng có lợi.
Mạc Vấn cũng không có ý định tập kích bất ngờ, việc cần kíp là khôi phục linh khí, chỉ có khôi phục linh khí mới có thể thuận lợi chạy tới Lâm Tây thành.
Ở trong rừng núi thì rất khó bỏ rơi Dạ Tiêu Diêu, biện pháp duy nhất chính là tìm một thành trì lớn, trà trộn vào đám đông để ẩn nấp.
Quyết định được chủ ý, Mạc Vấn nhằm một tòa thành trì cách đây hơn năm mươi dặm thẳng tiến. Dạ Tiêu Diêu thấy hắn bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-duong/2179596/chuong-293.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.