Chương trước
Chương sau
Dịch giả: Không Phải Là Tình Yêu

Tuy chỗ giam giữ là do từ tay Thượng tiên làm nhưng không phải là không loại bỏ được. Hai khí âm dương hóa ra vạn vật trong trời đất, nhưng trong đó cũng không có vật nào mà âm dương hoàn toàn đồng đều cả. Âm dương nhiều hay ít sinh ra càn khôn, nam nữ, tôn ti, cao thấp, chỉ cần âm dương không hoàn toàn cân bằng thì sẽ có chỗ thiếu hụt, có chỗ thiếu hụt thì có thể phá bỏ.

Dù pháp môn Khuy Thiên không nói đến tất cả mọi thứ, nhưng những cái nó đề cập đến cũng không ít: Kinh dịch, Bát quái, Cửu cung, Tứ trụ, Ma y, Kỳ môn, Lục nhâm, Tử vi,… đều là thuật Khuy Thiên. Nhưng những thứ này cũng không phải là nguyên gốc, nguyên gốc của Khuy Thiên chỉ có hai, đều đến từ thời thượng cổ. Một là Phục Hi gặp Long Mã Hà Đồ, diễn sinh ra Bát quái, Chu dịch. Hai là Đại Vũ có được Lạc thư của rùa thần, diễn sinh ra Cửu cung và Tử vi. Hà đồ và Lạc thư mới là nguyên gốc, tất cả những pháp môn Khuy Thiên khác đều từ đó mà suy diễn ra.

Hà đồ và Lạc thư có chỗ giống nhau cũng có chỗ khác nhau nhưng cả hai đều tuân theo Âm dương Ngũ hành. Âm dương bao la, rộng lớn như bầu trời, không có dấu vết mà tìm kiếm, Ngũ hành cụ thể, cụ thể thì có thể dễ dàng hiểu rõ và nắm giữ.

Bình chướng linh khí ở nơi giam giữ rất vững chắc, dùng sức bản thân không thể phá vỡ được. Dù cho dùng Thiên Lang Hào vẽ Kim phù cũng không thể. Tán công tự bạo càng không ổn, có thể phá được bình chướng hay không thì chưa biết, dù có phá bỏ được nó thì A Cửu cũng sẽ chết theo, cách này không dùng được.

Nơi thiếu sót của nơi này nằm ở Mộc Lý Tuyết Sơn, do năm ngọn núi tạo thành, năm ngọn núi có thể hợp thành đại trận ngũ hành. Một khi thành trận thì sẽ làm cho địa khí xung quanh biến đổi rất lớn, dùng địa khí để tấn công vào bình chướng linh khí thì có thể phá được nó.

Tìm ra phương pháp phá bỏ không khó, khó khăn là ở chỗ phải làm như thế nào.

Hắn là thiếu gia nhà họ Mạc, thời thơ ấu chưa từng phải chịu đói, nhưng hắn đã từng thấy lão Ngũ chịu đói. Ngày trước để đề phòng lão Ngũ ăn vụng nên Ngô mẫu đã dùng một tảng đá đè lên nắp cái vại, lão Ngũ biết trong vại có bánh mì nhưng không thể lấy được bởi gã quá nhỏ không thể di chuyển được tảng đá trên nắp vại ra.

Hoàn cảnh của hắn hiện giờ cũng giống như lão Ngũ lúc đó, biết rõ chỉ cần tạo ra đại trận ngũ hành là có thể phá bỏ nơi giam giữ này nhưng rất khó mà làm được, vì muốn bố trí đại trận ngũ hành thì phải dịch chuyển bốn ngọn núi xung quanh ngọn núi chính ra chỗ khác.

Núi non sông ngòi ở Cửu Châu Hoa Hạ đều có vị trí cố định, giống như ở đâu phải làm mưa, lượng mưa là bao nhiêu, đều do trời cao quyết định. Tự tiện dời núi sẽ tạo thành hậu quả không thể lường trước được, tội này còn lớn hơn nhiều so với tội tùy ý cầu mưa. Nếu dùng Kim phù để dời núi thì sẽ đi theo gót của Triệu Chân Nhân, kết quả chính là tuổi thọ bị giảm hết, chết chưa hết tội.

Muốn dịch chuyển bốn ngọn núi tuyết thì hai lá Kim phù hẳn là đủ rồi. Hắn nắm chắc bảy thành có thể dùng núi bày trận để phá vỡ bình chướng linh khí của Thượng tiên, nhưng cách này là hạ sách. Hắn không sợ chết, cũng không tiếc hi sinh tính mạng của mình để đổi lấy mạng sống cho A Cửu nhưng hắn không thể không cân nhắc đến hậu quả.

Nếu như làm bừa thì tiên nhân trên thượng giới chắc chắn sẽ tức giận, nếu họ lại giam A Cửu sang chỗ khác thì chẳng phải là hắn chết một cách vô ích hay sao?

Ngoài ra, cho dù Thượng tiên không giam A Cửu vào chỗ khác thì sau khi A Cửu thoát ra cũng sẽ đau khổ. Vì cứu nàng mà trượng phu nàng không tiếc tính mạng dịch chuyển núi cao, hi sinh tính mạng để đổi lấy tự do cho nàng. Sự tình kinh thiên động địa như vậy đủ khiến cho bất cứ cô gái nào cũng sẽ khác cốt ghi tâm, sau khi hắn chết chắc chắn A Cửu sẽ thủ tiết.

Nhưng hắn không muốn thấy những điều này. Đàn ông chân chính không thể chỉ làm những việc mình muốn làm mà còn phải suy nghĩ đến cảm nhận của đối phương. Trước khi làm chuyện gì cho đối phương phải nghĩ xem đối phương có mong muốn mình làm như thế không, nếu đối phương mong muốn thì mình sẽ làm, nếu không thì cũng không nên tự áp đặt.

Mang theo hào quang của người đàn ông trọng tình mà rời bỏ trần thế, để lại người yêu ở trên đời chịu đựng đau khổ, chẳng những chuyện này không vĩ đại mà còn rất ích kỷ. Chính thức yêu một người không phải là chết vì nàng mà là cùng nàng đối mặt với phong ba, cùng hưởng ánh mặt trời, chỉ còn một chút hy vọng thì không thể đi lên con đường không lối thoát. (DG: sến ko tả nổi với lão PNCT T_T)

Mạc Vấn nghĩ đến đây thì thở dài. Tuy rằng hắn đã dẫn binh xuất chinh giết vô số người, đã từng sát thương nhiều đồng đạo Ngọc Thanh nhưng hắn cũng không phải là người hiếu sát, những thứ Nho gia dạy dỗ vẫn ở sâu trong lòng hắn. Hắn làm việc vẫn luôn tuân theo công chính nhân hòa của Nho gia, mặc dù cố chấp nhưng cũng không cực đoan, có thể xử lý một cách bĩnh tĩnh thì tuyệt đối sẽ không xúc động lỗ mãng.

Đôi khi hắn cũng hâm mộ những mãng phu kia, gặp chuyện đều bất chấp hậu quả, trước tiên cứ đánh một trận đã rồi nói sau. Nhưng hắn không thể nào làm ra chuyện ngu ngốc như vậy được. Hắn luôn cố gắng làm mọi việc theo chiều hướng tốt, nếu như có mâu thuẫn với người khác cũng sẽ cố gắng hòa giải, cho dù hóa giải hận thù còn khó hơn nhiều so với việc chặt đầu đối phương.

Đúng lúc này, Mạc Vấn cảm nhận được có tiếng bước chân đến gần mình. Sau khi mở mắt ra hắn phát hiện đứa bé trai nhỏ tuổi nhất đang bưng một bát thịt dê đến cho hắn. Nó thấy hắn mở mắt thì đưa bát bằng hai tay về phía hắn.

Mạc Vấn cười khoát tay với đứa bé trai kia. Nó có vẻ sợ người lạ nên bưng thịt dê quay lại, trên đường đi thì cha nó nhận lấy cái bát sau đó lại đưa đến cho Mạc Vấn, Mạc Vấn xua tay nói lời cảm ơn sau đó nhắm mắt lại.

Chọn xong con đường phải đi, Mạc Vấn bắt đầu nghĩ cách, nếu trong vòng mười ngày không nghĩ ra biện pháp thì cũng chỉ có thể hi sinh bản thân để A Cửu thoát ra.

Đầu tiên cần phải làm cho A Cửu biết là hắn đã tìm thấy nàng, việc này là việc cần làm gấp. Ở bên trong nơi giam giữ không thể thấy được tình hình bên ngoài, cũng không nghe thấy âm thanh, không thể trực tiếp nói cho A Cửu là hắn đã đến được, chỉ có thể nghĩ cách để ra ám hiệu.

Ám hiệu như thế nào? Bình chướng linh khí do Thượng tiên làm ra vô cùng chắc chắn, vì tu vi cách quá xa nên hắn có dùng linh khí đánh vào thì cũng sẽ không có gì thay đổi, bên trong không thể cảm nhận được gì.

Gọi thần thú ra đánh vào bình chướng cũng không được, sức mạnh của thần thú cùng lắm cũng chỉ xấp xỉ Thiên tiên, ở trong mắt người phàm nó là thần thú uy mãnh nhưng trong mắt của Đại la kim tiên, thậm chí là Tổ sư Thượng Thanh thì chẳng qua chỉ là bọ ngựa cản xe, kiến càng lay cây mà thôi.

Có một biện pháp là khi gió lạnh đến thì ngăn lại để cho A Cửu cảm nhận được gió lạnh bỗng nhiên yếu bớt từ đó nàng có thể đoán được là hắn đã đến. Nhưng biện pháp này rất khó làm, căn cứ vào hình dạng của nơi giam giữ thì không khó nhận ra bình chướng linh khí có hình cầu. Trong lòng núi cũng tồn tại bình chướng linh khí, nó bao trùm phần lớn đỉnh núi, không thể dựng tường đá lên ở khu vực còn lại được. Cho dù có thể dựng được tường đá thì bức tường này còn phải di chuyển được, nếu không thì A Cửu không thể nhận ra sức gió bỗng yếu đi được.

Trên đỉnh ngọn núi chính hô hấp rất khó khăn, đừng nói là di chuyển tường đá trong gió, ngay cả việc giữ vững thân hình trong gió cũng đã rất khó, hơn nữa tường đá cũng phải chịu sức gió, phải giữ cả nó nữa thì e rằng sẽ bị gió cuốn đi ngay lập tức.

Cách này không được.

Sau khi vắt óc suy nghĩ mà không có kết quả, Mạc Vấn chuyển sang suy nghĩ cách khác, hắn bắt đầu nghĩ làm cách nào để đưa đồ ăn vào nơi giam giữ, chỉ cần đưa được đồ ăn vào thì đương nhiên A Cửu sẽ biết là hắn đã đến.

Tuy không thể đưa bánh kê vào được nhưng gió tuyết lại có thể đi vào, gió tuyết vào được thì có hy vọng, có tuyết sẽ có nước, có nước rồi thì chỉ cần đưa đồ ăn vào là được.

Bánh kê khác tuyết ở chỗ nào? Bánh kê trải qua khói lửa! Mạc Vấn là người tu hành, hiểu rõ về vạn vật trong trời đất, trước tiên hắn nghĩ ngay đến điểm ấy, bình chướng trên đỉnh núi tuyết có thể ngăn khói lửa nhân gian.

Chính vì nghĩ ngay đến điều này nên Mạc Vấn cho rằng sự tình sẽ không đơn giản như vậy.Trăm ngàn năm qua, dị loại phạm vào giới quy bị giam lại có đến ngàn vạn, cũng có ngàn vạn đạo nhân Thượng Thanh mất đi người yêu. Trong ngàn vạn người này cũng không thể chỉ có hắn mới là người trọng tình, những đạo nhân kia cũng có khả năng đã đi tìm kiếm người yêu. Dị loại giống cái thuộc loài máu lạnh không ăn vài năm cũng sẽ không chết đói, người yêu của các nàng có đủ thời gian để tìm được các nàng. Những đạo nhân kia cũng biết về việc khói lửa nhân gian, tất nhiên sẽ thử đưa ngũ cốc vào, nhưng số dị loại này vẫn chết đói. Bởi vậy có thể thấy được, cũng không thể đưa ngũ cốc chưa trải qua khói lửa vào nơi giam giữ.

Ngay khi Mạc Vấn đang nhíu mày trầm tư thì người chủ nhà lại đưa bát tới. Lúc này là một bát rượu, Mạc Vấn giải huyệt cho mình, chắp tay nói cảm ơn nhưng không nhận bát rượu kia.

Người chủ nhà khó hiểu bỏ đi. Mạc Vấn lại nhắm mắt suy nghĩ, bình chướng linh khí là do linh khí của Thượng tiên tạo thành, trong cơ thể của Kim tiên trở lên không có chút trọc khí nào, linh khí của họ cực kỳ tinh khiết. Phàm là đồ ăn có dính chút trọc khí đều bị bình chướng ngăn lại, mà đồ ăn trên thế gian hoặc nhiều hoặc ít đều chứa trọc khí, đồ ăn có thể đưa được vào trong bình chướng phải là loại không có chút trọc khí nào.

Đầu tiên có thể loại trừ những thứ có liên quan đến động vật như thịt, sữa, trứng. Hoa màu ngũ cốc cũng có trọc khí, hoa quả vỏ cứng ít nước cũng không được, tuy linh vật dược liệu có thể bồi bổ thân thể nhưng vẫn chứa trọc khí, suy đi tính lại tất cả đồ ăn trên thế gian đều bị không được.

Mạc Vấn suy nghĩ mãi không có kết quả thì trở nên chán nản. Lúc này vợ chồng người Khương kia đã đi ngủ, tuy Mạc Vấn vô cùng mệt mỏi nhưng cũng không buồn ngủ, nếu muốn kiếm được đồ ăn không có trọc khí trên thế gian thì phải đến núi tiên đất linh mà tiên nhân ở để tìm kiếm. Có thể ở động phủ của những tiên nhân đó sẽ có tiên thảo, nhưng trong lúc vội vàng thì tìm tiên nhân ở đâu được? Cho dù có tìm được thì cũng chưa chắc trong động phủ của bọn họ có đồ ăn của tiên gia.

Mạc Vấn trằn trọc đến quá nửa đêm, càng ngày càng buồn bực. Hắn xoay người ngồi dậy muốn ra ngoài cho thoáng đãng. Ngay khi hắn nhìn thấy bùn đất dính trên lòng bàn tay thì đột nhiên nghĩ đến một loại đồ ăn không mang theo trọc khí, đó là địa nhũ, một loại linh vật nằm sâu trong lòng đất, do địa khí tinh khiết sinh ra, có màu trắng như sữa tươi, không mang theo trọc khí, từ trước đến nay được đạo nhân cho là đồ ăn có lợi nhất với việc tu hành.

Mạc Vấn nghĩ đến địa nhũ thì lập tức đứng dậy thu dọn hành lý, không sợ khó tìm, chỉ sợ không có.

Người Khương kia nghe thấy tiếng động thì đánh thức người vợ dậy. Người phụ nữ vốn mặc quần áo mà ngủ, sau khi ngồi dậy thì hỏi. “Ngươi muốn đi đâu?”

“Hai người có biết ở gần đây có chỗ nào mà yêu vật thường xuất hiện không?” Mạc Vấn hỏi.

“Yêu vật?” Người phụ nữ kia tỏ ra khó hiểu.

“Đó là yêu tinh quái vật hại người.” Mạc Vấn giải thích.

Người phụ nữ kia nghe vậy thì quay đầu nói với chồng một câu, sau đó hai người nói chuyện với nhau rất nhanh bằng tiếng Hồ. Chốc lát sau nàng chỉ về hướng đông bắc. “Tháp Cát Khắc ở cách đây năm trăm dặm có khả năng có quái vật, chúng ta đi chăn thả gia súc chưa bao giờ dám đi vào trong đó, ngươi muốn làm gì?”

“Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn, chắp tay, cáo từ.” Mạc Vấn đeo túi hành lý lên lưng, mở miệng cáo từ. Trước khi tìm kiếm địa nhũ hắn phải nghĩ cách để cho A Cửu biết là hắn đã đến, nếu không A Cửu có thể nản lòng thoái chí mà mất đi ý chí sống sót. Âm thanh bình thường không thể truyền vào trong chỗ giam giữ được nhưng tiếng gió thì có thể, tiếng gió có thể truyền vào thì có lẽ tiếng sấm cũng có thể truyền vào, muốn mời Lôi thần đến cũng phải có một cái cớ…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.