Dịch giả: Triệu Lâm
Mạc Vấn ngồi co quắp trên mặt đất, há miệng thở dốc. Hắn bôn ba mấy ngàn dặm mới tìm được một con Hoàng Mao Thử (chồn lông vàng) nhỏ. Ngưng thần chờ đợi, cẩn thận canh thời điểm, lúc A Cửu ghi đến chữ "Mạc" thì phát tiếng sấm, khó khăn lắm mới truyền được tin tức vào nơi giam cầm.
Mạc Vấn mừng rỡ nhưng cũng nghĩ lại mà sợ, may mắn A Cửu thông minh, đã hiểu được hàm ý của tiếng sấm, bằng không thì hắn đã phí công suy nghĩ vô ích rồi.
A Cửu đầu tiên là vui đến phát khóc, lát sau không kiềm chế được, nước mắt tuôn như mưa. Nàng khóc lớn cũng không phải vì thấy được cơ hội sống, mà là nghĩ đến Mạc Vấn muốn tìm ra nơi này đã phải trải qua khó khăn muôn trùng. Trước khi kết duyên với Mạc Vấn, nàng đã từng xem qua vũ tập, biết có hơn năm mươi chỗ giam cầm. Trong ba tháng Mạc Vấn đã đi tìm hơn năm mươi chỗ giam cầm phân tán rải rác khắp Hoa Hạ, đây hầu như là việc bất khả thi. Nàng có thể tưởng tượng được Mạc Vấn trong ba tháng này đã vất vả như thế nào, trong lòng vừa đau lòng vừa cảm động.
Mạc Vấn ngồi dưới đất há mồm thở dốc, cũng không có đi đến bên ngoài bình chướng để nói chuyện với A Cửu, bởi vì hắn biết A Cửu không nghe được mà cũng chẳng nhìn được.
Lúc này, trong lòng hắn tràn đầy yêu thương cùng bi thống, muốn đi đến bên cạnh bình chướng mà khóc cùng A Cửu. Nhưng hắn đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-duong/2179578/chuong-304.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.