Dịch giả: Triệu Lâm, argetlam7420
Con dê rừng bị xua đuổi nhưng vẫn không chịu rời đi. Chúc Thanh Vân bất đắc dĩ đành phóng linh khí đánh nó. Dê rừng bị đau, kêu to một tiếng bỏ chạy. Kể từ đó, bầu không khí vốn khẩn trương lúng túng đã giảm bớt, trong đám người có nhiều người cười trộm.
Xích Long Tử nghe thấy vậy, quay đầu lại trừng mắt nhìn mọi người xung quanh, “Thấy đồng môn bị thua, không tự biết nhục mà lại còn cười. Người vừa mới bật cười cấm túc ba năm."
Mọi người nghe vậy lập tức câm như hến. Xích Long Tử thường ngày luôn rất hiền hoà, tức giận mà phạt nặng như hôm nay là điều chưa từng thấy.
"Không cần nhiều lời, sau khi về lập tức ra sau núi sám hối." Xích Long Tử giơ tay chỉ một đệ tử đang muốn mở miệng xin tha.
Xích Long Tử nói xong, quay đầu lại nhìn về phía Mạc Vấn, "Chân nhân thuật Kỳ Hoàng rất huyền diệu, hậu bối của Ngọc Thanh đều không bằng."
"Thái Sử Chưởng giáo nói quá lời rồi. Chúc chân nhân bản tính nhân từ, không nỡ nặng tay, không dùng thuốc mạnh, vì thế con dê rừng khôi phục hành động chậm hơn một chút. Nếu dùng thuốc như bần đạo, có thể sẽ khiến hồn phách bị tổn thương." Mạc Vấn chắp tay nói.
"Chân nhân không cần quá khiêm tốn. Đạo Kỳ Hoàng cũng là thiên đạo. Không biết cương nhu đúng lúc, không phân rõ nặng nhẹ chính là không hiểu thiên đạo, tiến thối vô độ. Chúc Thanh Vân cấm túc mười năm, tĩnh tâm tu nghệ." Xích Long Tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-duong/2179566/chuong-309.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.