Dịch giả: argetlam7420
Thằn lằn mặc dù dài đến chín thước nhưng không quá nặng, Mạc Vấn lúc trước đã từng vác cả trăm cân thức ăn cùng khúc gỗ tròn lên núi, con thằn lằn này cân nặng còn không bằng hồi đó, cho nên hắn vác đi cũng không quá khó khắn, điều làm Mạc Vấn khó chịu là con vật này vừa lạnh như băng lại vừa trơn tuột, hơn nữa còn rất nặng mùi.
Đi chưa được bao lâu thì dị tượng xuất hiện, bầu trời bắt đầu đổ mưa. Mạc Vấn có cảm giác, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy cách đỉnh đầu mấy trượng bỗng xuất hiện một đóa mây đen không lớn, cơn mưa nhỏ chính là từ trong mây đen rơi xuống.
Mạc Vấn chỉ sửng sốt một chút liền hiểu được nguyên do, bản thân khí tức con thằn lằn cũng có khả năng ngưng tụ hơi nước, lên xuống lắc lư làm cho khí tức của nó sinh ra chấn động, dẫn đến mưa.
Gánh trên vai một con thằn lằn nặng cả trăm cân, rất khó để giữ cho nó thăng bằng, cho nên trên đường những người Khương chăn thả gia súc đã được chứng kiến một khung cảnh vừa quái đản vừa buồn cười, một đạo nhân trẻ tuổi đang vác một con thằn lằn khổng lồ bay hết tốc lực về hướng tây, trên trời có một đoàn mây đen bay theo hắn như hình với bóng.
Bay được hai trăm dặm, Mạc Vấn từ trên thảo nguyên phát hiện một cái lều của người Khương chăn thả gia súc, hắn trầm ngâm một chút rồi đổi đường đi.
Vào buổi trưa, đàn ông xua súc vật ra ngoài chăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-duong/2179512/chuong-338.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.