Dịch giả: argetlam7420
"Lão gia, tiếp theo đi chỗ nào?" Lão Ngũ vung vẩy cây hiếu bổng.
"Đến Vân Hạc Quan ở Nghiệp Thành." Mạc Vấn lên tiếng, trước khi khởi hành hắn đã hoạch định kỹ lưỡng lộ trình trong đầu.
Lão Ngũ trả lời một tiếng, biến thân thành dơi chở Mạc Vấn bay về Đông Nam.
Giờ Thìn, hai người bay tới bầu trời Mẫn Châu.
"Lão gia, người nhất định phải trở về đạo quán thăm một chút." Lão Ngũ nói.
"Ừm, ta cũng đang muốn đi viếng ba vị đạo trưởng." Mạc Vấn gật đầu nói.
Xuất phát từ sự tôn trọng với Vô Lượng Sơn nên lúc bay tới gần, lão Ngũ không hạ cánh ngay trên núi, mà lượn quanh một vòng mới hạ xuống chân núi, hai người chậm rãi đi bộ lên.
"Lão gia, hình như trong đạo quán không có ai." Lão Ngũ nhìn con đường núi cỏ dại mọc đầy mà suy đoán.
Mạc Vấn không có tiếp lời, lúc trước từ trên cao hắn đã phát hiện ra Vô Lượng Sơn hiện tại đã cực kỳ đổ nát hoang tàn, đạo quán thì cũ kỹ, cỏ dại mọc tràn lan. Ba vị đạo trưởng đứng đầu Vô Lượng Sơn năm đó cùng lúc gặp nạn, Vô Lượng Sơn giống như ngôi nhà mất đi trụ cột, không có người chủ trì, đạo nhân cứ lần lượt rời đi, đạo quán cũng sẽ dần dần hoang phế.
Tới sườn núi, Mạc Vấn phát hiện gian nhà ăn phía tây bốn cửa đóng kín, trước cửa cỏ dại đã mọc ngang đầu gối, chứng minh khu nhà ăn đã bị bỏ hoang rất lâu rồi, hai người từ sườn núi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-duong/2179480/chuong-354.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.