Dịch: argetlam7420
Nhóm dịch: Naughty Dogs
Mạc Vấn nghe vậy mà trong lòng đau xót, năm đó rời đi vội vàng nên hắn không thể làm tròn trách nhiệm của bậc sư phụ, vốn định ủy thác cho Mã đạo trưởng thay mình dạy dỗ Vô Danh, nào ngờ Mã đạo trưởng đột ngột qua đời, không cần hỏi cũng thể biết những pháp thuật hắn lưu lại năm đó Mã đạo trưởng cẫn chưa kịp truyền thụ cho Vô Danh.
"Ngươi có nguyện ý đi cùng vi sư không?" Mạc Vấn cười hiền từ hỏi.
Vô Danh ngẩng đầu nhìn Mạc Vấn, "Đi đâu."
"Ngươi muốn đi nơi nào chúng ta liền đi nơi đó." Mạc Vấn nói.
Mạc Vấn nói xong, Vô Danh bắt đầu trù trừ do dự, nhìn nhanh Mạc Vấn lại nhìn một chút căn nhà lá, do dự hồi lâu vẫn không quyết định được chủ ý, mười hai tuổi vẫn còn chưa phải là lứa tuổi có thể độc lập suy nghĩ.
"Mã đạo trưởng cũng hy vọng ngươi có thể đi theo vi sư học nghệ." Mạc Vấn nhẹ nhàng khuyên giải.
"Nhưng ta không nhớ đường về." Vô Danh nói.
"Sau này vi sư sẽ dẫn đường cho ngươi." Mạc Vấn mỉm cười đáp, bất kể là nam hay nữ, sau khi trưởng thành đều sẽ sinh ra bản năng của người cha hoặc người mẹ, không thể có con với A Cửu là điều tiếc nuối lớn nhất đời hắn, quan hệ thầy trò nếu so về mức độ thân thiết có thể xếp ngang hàng với cha con, chỉ khác ở chỗ cha con là quan hệ huyết thống mà thôi.
"Tiểu sư phụ, chúng ta khi nào thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-duong/2179426/chuong-382.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.