Dịch: argetlam7420
Nhóm dịch: Naughty Dogs
"Chân nhân khoan đi đã, " Thẩm Quan Thanh tiến lên ngăn lại Mạc Vấn, "Xin hỏi Chân nhân, chúng ta tiếp ứng cho ngài như thế nào?"
"Cảm ơn tấm lòng của Đô Đốc, không sao đâu, ta đi một lát sẽ trở lại." Mạc Vấn đạp đất mượn lực, lăng không bay về hướng bắc.
Đám người Thẩm Quan Thanh đều là người tập võ, cũng biết khinh công, nhưng sau khi thấy Mạc Vấn lăng không bay đi không khỏi lấy làm hổ thẹn xấu hổ, Mạc Vấn bay vừa nhanh lại cao, giống như tiên hạc trên trời, thoải mái tự tại, so với hắn, khinh công bọn họ chỉ như con cóc nhảy mà thôi.
Mạc Vấn lăng không bay về phía Bắc, tới bầu trời sơn cốc từ trên cao dõi mắt nhìn xuống, phát hiện trong thung lũng nước đọng khá sâu, vài ngày trước trời mưa to như thác đổ, mực nước dâng cao, sắc nước tối đen, có lá rụng nổi lên, là một hồ nước đọng.
Nước chảy thì có sinh khí, là điều lành. Nước không chảy được thì tức là nước chết, là điều hung. Sơn động nằm trên vách núi dựng đứng là đất lành, thung lũng phía dưới lại là đất dữ, ở đời điềm lành điềm dữ vẫn thường đi kèm với nhau, loại chuyện này cũng không phải hiếm thấy.
Nhận ra hồ nước bên dưới là nước đọng, Mạc Vấn liền không vội leo lên đỉnh núi, mà vận chuyển linh khí bay về phía hồ, khi bay đến sát mặt nước thì phát hiện trên mặt nước có rung động rất nhỏ, trong nước có cá đang bơi lội,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-duong/2179395/chuong-397.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.