Dịch giả: argetlam7420
"Chẳng lẽ chỉ có ngươi khoan dung độ lượng, còn chúng ta đều là đồ thiển cận hay sao, nếu ngươi vẫn cố ý tha cho lũ chó người Hồ đi, chúng ta sẽ liều chết với ngươi!" Lăng Vân Tử tức giận quát lại.
"Bần đạo muốn giết các ngươi so với nghiền chết mấy con kiến còn dễ hơn, các ngươi có cút hay không?" Mạc Vấn gạt Bành Bỉnh Tuyền ra một bên, quát.
"Lăng Vân Tử, chúng ta đi thôi, quan điểm bất đồng, nói chuyện cũng vô ích." Phía sau có người đi tới kéo Lăng Vân Tử đi, người trong Đạo Môn đều biết Mạc Vấn tiếng xấu vang xa, không giống những lão tăng chịu nhục mặc cho người ta ức hiếp, nếu chọc hắn nổi giận, hắn thực sự sẽ giết người.
"Chân nhân hãy bớt giận, không thả người Hồ đi là ý của Lưu Chân nhân..."
"Lưu Thiếu Khanh thì để sau này ta sẽ nói chuyện với hắn." Mạc Vấn cắt ngang lời Bành Bỉnh Tuyền.
Bành Bỉnh Tuyền thấy Mạc Vấn đã hạ quyết tâm, chỉ có thể nhượng bộ, "Vậy được rồi, Bành mỗ sẽ lập tức hạ lệnh mở cửa cho đi."
"Bành tướng quân, chuyện này cần phải bẩm báo triều đình, mình ngươi sao có thể tự ý làm được?" Có người ở bên cạnh nói chen vào.
Bành Bỉnh Tuyền cũng chỉ tạm thời chỉ huy Lũng quận, thấy những tướng quân khác không đồng thuận cũng không thể tự ý làm theo ý mình, chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn Mạc Vấn.
"Bành tướng quân, ngươi hãy hỏi ý kiến tất cả tướng lĩnh trong thành, nếu số người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-duong/2179373/chuong-408.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.