Dịch giả: argetlam7420
"Lão gia, có bao nhiêu tên?" Lão Ngũ đi tới cửa sổ nhìn về hướng nam.
"Hai người, một người trong đó chính là kẻ lần trước đã tiếp nhận Xích Mộc từ tay ngươi." Mạc Vấn nói.
"Lão gia, bọn họ là Chân Long đấy." Lão Ngũ tỏ vẻ lo lắng.
"Ngao Thuật cũng là Chân Long, sao ta phải sợ?" Mạc Vấn bình tĩnh nói, người này lúc trước vào đúng thời khắc nguy cấp lại bỏ rơi hai người, còn tỏ ra coi khinh lão Ngũ chạy tới báo tin, vậy nên cho dù lần này y không ra mặt thì Mạc Vấn cũng sẽ tìm đến tận Nam Hải báo thù.
"Lão gia, ta đã đắc tội với Đông Hải rồi, giờ lại đắc tội Nam Hải nữa thì..."
"Không phải chúng ta đắc tội bọn chúng, mà chính chúng đã đắc tội với chúng ta." Mạc Vấn nhíu mày ngắt lời lão Ngũ.
"Ngài định chuẩn bị thế nào?" Lão Ngũ hỏi.
Mạc Vấn nghe vậy không trả lời, chỉ hừ lạnh rồi đi ra khỏi phòng, lúc này hai tên Xích Long Nam Hải chỉ còn cách đây hơn năm mươi dặm, không bao lâu nữa sẽ tới nơi.
Sau khi ra cửa, Mạc Vấn nhảy lên mái nhà trông về phía nam, chân trời phía nam có hai đám mây đen đang nhanh chóng bay tới, nơi mây đên đi qua trời liền nổi gió, mưa rơi rào rào.
"Lão gia, hay chúng ta đưa gia đình Bồ tướng quân đi trốn trước đã?" Lão Ngũ cũng nhảy lên mái nhà, hỏi.
"Không cần." Mạc Vấn lắc đầu. Giờ phút này muốn đưa đi trốn cũng không còn kịp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-duong/2179353/chuong-417.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.