Dịch giả: alreii
"Lão gia, mang theo cổ thi thể này nhé, bằng không sẽ chẳng có chứng cứ đâu." Lão Ngũ chỉ vào nữ thi trưng cầu ý kiến của Mạc Vấn.
"Mang theo." Mạc Vấn gật đầu.
Lão Ngũ đi lên trước, cầm một cái chăn bông vẫn chưa mục rữa nơi góc sơn động bao nữ thi lại, xong xé miếng vải buộc lại.
"Lão gia, Tổ Đình của Ngọc Thanh ở đâu?" Lão Ngũ hỏi.
"Ngọc Hư cung ở Côn Lôn sơn, chúng ta đến Ngọc Thanh sơn ở Cán châu trước, nơi đó là đạo trường của Ngọc Thanh, cũng là chỗ của Ngọc Thanh phái, năm đó người đuổi theo ta đa số do Ngọc Thanh phái triệu tập tới." Mạc Vấn nói.
Lão Ngũ nghe vậy đáp một tiếng, nhảy ra khỏi sơn động biến thân thành cự bức, Mạc Vấn xách bọc thi thể nhảy lên lưng dơi, lão Ngũ vỗ cánh bay lên cao, ra khỏi hố trời bay nhanh về phía Đông.
Lúc bay về phía Đông thì Mạc Vấn suy xét lại các manh mối ở trong đầu. Hắn có thù oán sâu nặng với Ngọc Thanh phái, thực ra câu này phải nói ngược lại, là Ngọc Thanh phái có thù oán sâu nặng với hắn. Năm đó bị Ngọc Thanh phái đuổi theo bức đến nóng nảy, hắn đã triệu Bạch Hổ cắn mười mấy vị cao thủ Ngọc Thanh phái thành què cụt, lần này đến đó hỏi tội ắt sẽ bị ghi hận. Dù có mang theo nữ thi để làm bằng chứng, mà cũng không thể coi như bằng chứng được, đối phương có thể sẽ chối cãi, khả năng lớn sẽ phải đánh nhau.
Thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-duong/2179324/chuong-434.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.