Dịch giả: argetlam7420
Né tránh nguy hiểm là bản năng của con người. Phía trước có một đội binh mã đang đuổi tới, nơi này lại là đất người Hồ nên những người tới đương nhiên là kỵ binh nước Triệu, Mạc Vấn khiếp đảm mang lão Ngũ cắm đầu chạy.
Hai người lưng mang nhiều lương khô, trong giày còn có giấu vàng không thể chạy nhanh được. Nghe thấy tiếng vó ngựa sau lưng càng lúc càng gần, Mạc Vấn lo lắng đảo mắt nhìn xung quanh tìm chỗ trốn. Nhưng lúc nãy hai người rối rít chạy loạn, không chạy vào trong rừng mà lại chạy dọc theo đường lớn, lúc này đã chạy ra bìa rừng rồi, chung quanh chỉ toàn là bãi cỏ thấp lùn không trốn đâu được, muốn quay trở lại cũng không còn kịp nữa.
Lúc này binh mã phía sau đã phát hiện Mạc Vấn cùng lão Ngũ liền lớn tiếng hét lên: "Đứng lại". Mạc Vấn biết không có cách nào chạy trốn đành dứt khoát đứng hẳn lại ở bên đường nhìn đội nhân mã nhanh chóng lại gần. Lão Ngũ thấy Mạc Vấn dừng lại cũng không chạy nữa, xoay người đứng cạnh hắn.
Từ xa chạy tới có hơn hai mươi kỵ binh, mặc quần áo giống hệt tên người Hồ lúc trước dùng cung bắn Mạc Vấn, hơn nữa tất cả bọn họ đều mang cung tên và loan đao. Mạc Vấn càng thấy nghi ngờ hơn khi trong đám người này lại có ba cô gái, trong đó thiếu nữ mặc áo lông màu đen đang dẫn đầu đoàn người.
Đoàn người rất nhanh đã tới gần Mạc Vấn, thiếu nữ áo lông đen ghìm cương ngựa lại, đám người ở phía sau nhanh chóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-duong/18633/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.