Không gian yên tĩnh khiến giọng nói của Lâm Miên phảng phất tiếng vang vọng.
Sau khi nói xong câu kia, cậu thấy rất rõ vẻ mặt cứng ngắc như bị bó thạch cao của Tạ Đình, Lâm Miên hơi lúng túng nên cậu cố ý cười toe toét tỏ vẻ đáng yêu, thấy sắc mặt của Tạ Đình càng xấu thêm thì cậu vội vàng thu nụ cười, học theo người tổ chức nói: “Em không nên cười, đúng không?”
Trong một chốc Tạ Đình bỗng có ý muốn bóp chết Lâm Miên. Đã lớn tới như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên hắn tỏ tình với người ta, vậy mà hắn lại không khiến đối phương cảm động như trong tưởng tượng, chỉ có sự tức cười khó nói. Nên nói là hắn tỏ tình sai đối tượng hay là đầu óc của đối tượng hắn tỏ tình có vấn đề đây?
Hắn hít sâu nhiều lần, mới hòa hoãn một chút: “Em nghe rõ chưa?”
Lâm Miên bĩu bĩu môi: “Nghe thì nghe rõ rồi, ý anh là-- Anh thích em thì em cũng phải thích anh?”
Tạ Đình nghiến chặt răng, vẻ mặt vô tội của Lâm Miên làm cho đôi tay đang buông bên người hắn cũng xiết chặt.
Lâm Miên lùi về sau hai bước liên tục, chỉ sợ Tạ Đình xông lên đánh cậu, cậu rụt cổ nói: “Thật ra em rất thích cuộc sống độc thân.”
Nói thừa, bảo cậu trở lại làm chim hoàng yến trong lồng ngực Tạ Đình thì chẳng thà để cậu làm ông chủ cửa hàng đồ ngọt vừa nhàn nhã lại ổn định còn hơn. Ngày nào cũng có thể tới cửa hàng ngắm mấy em gái đùa giỡn, uống ly cà phê. Ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-duong-dao-duc-nghiep-the-than/550503/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.