Bằng cách nào đó Thẩm Mặc đã thành công thuyết phục Thẩm Kỳ không cần phải tắm cho cậu, ngoài việc cởi quần phải dựa vào anh giúp đỡ thì những cái khác cậu đều nghĩ ra cách để tự mình làm được, có điều hơi lâu chút thôi. Bởi vì hai bàn tay bị bỏng không được đụng nước nên Thẩm Mặc phải dùng bao tay cùng khăn khô bọc vào thì mới có thể tự mình tắm rửa, quả là rất cực khổ, cũng không tắm được sạch sẽ, nhưng vẫn đỡ hơn việc để Thẩm Kỳ giúp cậu tắm rửa.
Sau đó cậu chỉ mặc những bộ quần áo vừa rộng rãi vừa dễ cởi, như vậy sẽ không cần Thẩm Kỳ giúp cậu cởi quần nữa, nghĩ lại thì càng xấu hổ chết mất.
May là sau hôm đó tay của cậu cũng có dấu hiệu dần phục hồi, tuy là chưa thể cầm đũa cầm thìa ăn cơm nhưng là mấy cái khác cũng không phải không thể, chỉ duy nhất đêm hôm đó cậu dậy xuống bếp lấy ly nước, do ngái ngủ và tay cũng chưa ổn định nên làm rơi ly nước vỡ tan tành.
Thẩm Mặc sợ Thẩm Kỳ nghe thấy, lại sợ anh trách mắng cậu nên dù đèn còn chưa mở cũng vội dùng tay vơ bừa hết mấy mảnh thủy tinh vỡ trên sàn bỏ vào thùng rác. Dù đã cẩn thận nhưng vẫn bị Thẩm Kỳ nghe thấy.
Anh bật đèn phòng bếp thấy Thẩm Mặc vừa lúc đứng lên dựa vào tủ lạnh, rõ ràng khi nãy có nghe tiếng rơi vỡ đồ nhưng trông như không có chuyện gì xảy ra, trừ việc sàn nhà hơi ướt và nhóc con thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-dung-phat-hien-em-trai-rat-dang-yeu/2976722/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.