Lúc máy bay hạ cánh xuống thành phố bọn họ sinh sống thì Thẩm Kỳ lập tức phải trở về tổng công ty để xử lí một số vấn đề mặc dù hiện tại trời đã tối. Thẩm Quân nói muốn đưa cậu cùng Thẩm Hà đi ăn nhà hàng nhưng Thẩm Mặc từ chối, cậu bắt xe quay trở về nhà Thẩm tự nấu một tô mì nóng ăn, sau đó còn nấu cơm, bỏ vào cặp lồng ra khỏi nhà. 
Thẩm Mặc từng tới công ty của Thẩm gia nên biết đường đi vào thang máy, nhưng cậu bị nhân viên ở đó cản lại. Cô gái đó mặc đồng phục của nhân viên lễ tân, trông rất cao ráo, dễ nhìn, cô ấy thậm chí còn cao hơn cậu một chút. 
" Người không phận sự không thể đi vào thang máy này". Thẩm Mặc mới chợt nhớ ra, thang máy ở đây không có nút, chỉ khi quẹt thẻ nhân viên thì màn hình máy tính bảng cạnh thang máy mới hiện lên bảng chọn số tầng, hơn nữa mỗi chức vị đều có quyền hạn giới hạn về số tầng được đi vào. Thẩm Mặc nói cảm ơn với cô gái kia rồi đi ra quầy lễ tận xin một thẻ thân phận khách. Nhân viên ở quầy lễ tân liền hỏi cậu đến có việc gì. 
" Em tới mang cơm cho Thẩm tổng" Chị gái kia nghe xong thì thay đổi sắc mặt. " Thôi đi đi, ở đây không biết bao nhiều lần có người tới lấy lí do này rồi, không có phận sự thì miễn làm phiền". Hiện tại bọn họ trực ca tối, vốn lúc này sẽ rất ít người qua lại, làm việc cũng nhàn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-dung-phat-hien-em-trai-rat-dang-yeu/2976701/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.