Sau khi rời khỏi buổi tiệc, Thẩm Mặc theo chân Thẩm Kỳ tới một tòa nhà có kiến trúc rất độc đáo. Đi mãi vào trong rồi lại đi xuống dưới đến khi nhìn thấy được ánh dáng màu xanh lam long lanh. Có lẽ là muộn rồi nên không thấy ai khác ở đó cả.
Thẩm Mặc không tin vào mắt mình, cậu bước vội suýt nữa thì bị vấp chân. Thì ra nơi này là thủy cung, cậu còn có thể nhìn thấy cả cá mập và những loài cá nhiều sắc màu đang bơi lội giống như đang ở dưới đáy biển vậy. Không biết là do còn vương mùi hương từ tiệc rượu hay do linh cảm mà Thẩm Mặc cảm thấy hình như trong không khí dần trở nên có cảm là lạ. Thẩm Kỳ đi theo sau cậu vào tít sâu bên trong " Không phải hôm trước tôi không cho em đi lặn sao, bởi vì tôi sợ em xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ hối hận chết mất".
Thẩm Mặc nghe câu nói đó mà tim như khựng lại, cậu đang áp sát vào thành kính để ngắm những thứ bên trong thủy cung, Thẩm Kỳ thì càng ngày càng lại gần, anh chống tay lên mặt kính chặn cậu lại. Thẩm Mặc cảm thấy không khí hình như có cảm giác ám muội. Cậu chống tay lên ngực anh cản lại.
Ánh mắt Thẩm Kỳ nhìn cậu vừa lạ vừa quen, Thẩm Mặc nhìn ra trong đó có ẩn chứa sự thâm tình, có dồn nén, cậu cũng đã ngờ ngợ ra điều gì, nhưng lại sợ bản thân nghĩ lung tung, sợ rằng sự việc không giống như cậu nghĩ.
Thẩm Mặc bối rối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-dung-phat-hien-em-trai-rat-dang-yeu/2976679/chuong-27.html