Hơn ba tiếng trước trong một con phố hoang vu ẩm thấp. Tại một căn phòng nhỏ cũ kĩ, Kỳ Mông Nhiên nhìn màn hình điện thoại đen xì vì sập nguồn, cô với lấy dây sạc cũ tìm được trong ngăn kéo cắm vào. Một cấp dưới của cô lo lắng tới đi đi lại lại trong phòng.
" Kỳ Phong, em đừng đi đi lại lại nữa".
Kỳ Phong là một đứa trẻ mà Kỳ Mộng Nhiên nhặt được trong một nhiệm vụ, vì vậy cũng lấy họ là Kỳ, cậu là một người gốc Châu Âu, da trắng mắt xanh, một đầu tóc nâu rất điển trai, cậu nhóc năm nay cũng vừa tròn 18 tuổi, chính là cũng không nhận làm mẹ con mà chỉ là chị em, dù sao Kỳ Mộng Nhiên cũng chỉ hơn cậu ấy 7 tuổi, nếu kêu mẹ con cũng thật hơi ngại ngùng. Kể từ khi Kỳ Mông Nhiên từ mặt với gia tộc, cô độc lẻ loi đi theo Văn Hoắc thì chỉ có Kỳ Phong là người nhà duy nhất của cô.
Kỳ Phong ngồi xuống đối diện, tay nắm lại thành quyền bày tỏ bức xúc " Sao em có thể không lo lắng, vụ giao dịch này của chúng ta vô cùng kín đáo, không hiểu sao lại bị lão già kia phát hiện, chúng ta đang bị bao vây rồi, chị mau báo cho ông chủ đi, gọi cứu viện tới".
Kỳ Mộng Nhiên khẽ thở dài, lúc này có gọi cũng vô dụng, cô đã gọi cho anh ta nhiều cuộc rồi mà anh ta không hề nhấc máy, lúc này hẳn đang vui vẻ bên người khác rồi cũng nên. " Chị đã gọi rồi" Kỳ Mộng Nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-dung-phat-hien-em-trai-rat-dang-yeu/2976666/chuong-32.html