Sáng hôm sau tỉnh lại, Thẩm Mặc hoàn toàn mông lung, cậu cứ lơ ngơ mà bị anh trai ăn mất, rồi lơ ngơ không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cậu tỉnh lại lần nữa thì toàn thân ê ẩm, Thẩm Kỳ sớm đã vào thư phòng để làm việc, Thẩm Mặc ôm mông đi xuống nhà thì phát hiện Thẩm gia sao lại rất khác, không giống như nơi cậu từng ở. Không chỉ có rất nhiều đồ đạc hiện đại được lắp thêm vào, còn có bàn ăn nhỏ hình vuông thay cho cái bàn dài cả mấy mét trước kia.
Thẩm Mặc há hốc miệng khi phát hiện ra hộp nhạc mà cậu mới vẽ xong bản thiết kế lại đã bằng cách nào đó được hoàn thành đặt ngay trong phòng khách. Cậu cảm thấy rất hoang mang, chẳng lẽ bản thân thật sự là xuyên thời gian tới thật, hoặc là...Thẩm Mặc nhớ tới hôm qua nghe thấy Thẩm Kỳ nói chuyện qua điện thoại với ai đó có nhắc tới việc cậu bị mất trí nhớ, cái gì mà 7 tuổi với 12 tuổi Thẩm Mặc không rõ lắm, cậu vận dụng hết công suất não vốn không có là bao của mình để phân tích tình hình.
Cái hộp nhạc đó chắc chắn là do cậu tạo ra bởi vì Thẩm Mặc có một thói quen là sẽ khắc một dòng chữ nhỏ ở một bộ phận bất kì trên chiếc hộp nhạc như làm chứng rằng cậu là người tạo ra nó, thói quen đó và dòng chữ trên đó là gì thì chỉ có một mình cậu mới biết được.
Dựa theo nghi vấn của bản thân, Thẩm Mặc lập tức tìm kiếm trên các linh kiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-dung-phat-hien-em-trai-rat-dang-yeu/2976559/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.