Ngày hôm sau, Thẩm Kỳ giúp vợ mình làm thủ tục nhập học, còn không tiếc chi tiền ủng hộ nhà trường dưới danh nghĩa của Thẩm Mặc cho nên mấy hôm tới Thẩm Mặc đã có thể chính thức đi học được rồi.
Lịch học của cậu là vào ngày thứ 3 và ngày thứ 5 trong tuần, hôm nay vừa đúng là thứ 3.
Thẩm Mặc từ đêm hôm trước đã hồi hộp vì chuyện này, Thẩm Kỳ còn phải dỗ mãi cậu mới chịu ngủ, chính từ khi cậu mang thai thì anh luôn có thói quen đặt tay lên bụng cậu mỗi khi đi ngủ, hình như hai nhóc con cảm nhận được sự tồn tại ba lớn nên đều ngoan ngoãn không khiến cho ba nhỏ bị khó chịu. Trải qua vài ngày bồi dưỡng và cưng chiều, Thẩm Mặc tuy rằng đã đỡ nghén hơn nhưng nếu ngửi phải mùi hương quá nồng thì vẫn sẽ nôn ra như thường.
Tuy hồi hộp, mong đợi là thế nhưng tới buổi sáng hôm nay cậu lại dính chặt trên giường không dậy nổi, Thẩm Mặc vốn không phải người rất mê ngủ, từ khi mang thai tới nay lại ngủ li bì rất nhiều như con heo vậy, vì đã quyết tâm nên Thẩm Mặc cố gắng lết ra khỏi giường, lúc cậu vệ sinh cá nhân xong thì Thẩm Kỳ đã ăn sáng gần xong rồi " Sao anh không thúc em dậy?".
Thẩm Kỳ gọi cậu lại đây ngồi lên đùi anh rồi đút cho cậu ăn " Ngủ thêm một chút cũng không sao?".
" May vẫn kịp giờ vào học, em mà bị đi muộn là tại anh đó" Thẩm Mặc hai mắt vẫn díp lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-dung-phat-hien-em-trai-rat-dang-yeu/2976540/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.