Văn Hoắc ngồi trong văn phòng, trông anh ta vô cùng mệt mỏi, đợt này lượng thuốc anh ta hút ngày càng tăng nhiều. Diệp Nghi mang một rách cà phê đặt lên bàn rồi rời đi về bàn làm việc, hai tuần rồi cô ta mới dám đi làm lại.
Sau ngày hôm đó ở bến cảng, cô ta cứ nghĩ rằng Văn Hoắc thật sự coi trọng cô ta nên cảm thấy vô cùng đắc ý, thế nhưng hai ngày cô ta nằm viện Văn Hoắc không hề một lần tới thăm. Diệp Nghi biết do bản thân có phần giống với người cũ của anh nên Văn Hoắc mới cho cô ta ở bên cạnh. Từ hôm đấy trở về, cuộc sống của cô ta liên tục gặp khó khăn, thậm chí có người gọi điện dọa giết hay có trộm lẻn vào nhà phá tung đồ đạc lên khiến cô ta lo lắng tới rụng một đống tóc. Bởi vì an toàn của mình nên cô ta xin Văn Hoắc cho mình sống tạm ở Văn gia, Văn Hoắc không suy nghĩ mà lập tức đồng ý khiến cô ta vui mừng không thôi, nhưng Diệp Nghi lại không ngờ rằng bản thân tự chui đầu vào hang cọp.
Hai tuần trước cô ta trên đường đi mua đồ về thì bị một đám du côn vây đánh, cả gương mặt sưng vù, mãi hai tuần mới có thể lành lại mà đi làm và dám lộ mặt ra với người khác, vậy mà Văn Hoắc không cho cô ta báo cảnh sát khiến Diệp Nghi tức giận mà chẳng thể làm gì được.
Cô ta ở lại Văn gia được một thời gian thì phát hiện ra một căn phòng có dán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-dung-phat-hien-em-trai-rat-dang-yeu/2975406/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.