Sự ngỡ ngàng của ông Đình Vũ tất nhiên là có lí do của nó. Đứng trước mặt ông ta lúc này chính là tên phụ hồ Lãnh Thiên, người mà tháng trước còn bị ông ta cho vệ sĩ chặn đánh không thương tiếc.
Điều làm Đình Vũ kinh ngạc chính là Lãnh Thiên lần này hoàn toàn khác xa với tên khố rách áo ôm lúc trước. Hắn xuất hiện với bộ vest chỉnh chu, thần thái nghiêm nghị của hắn làm người đối diện phải choáng ngợp.
“Lãnh Thiên? Mày đến đây làm gì? Để chê cười tao đúng không?” Ông Đình Vũ không giấu được sự tức giận và khổ thẹn, bàn tay ông ta run run hướng ngón tay trỏ về phía Lãnh Thiên.
Hắn bình tĩnh đáp: “Thật vinh hạnh vì ông vẫn còn nhớ đến tôi. Tôi đến đây không phải để gây sự, ông không cần tức giận như vậy đâu.”
“Không gây sự? Vậy mày đến đây làm gì?” Ông ta vẫn giữ nguyên sự giận dữ có pha một chút phòng bị.
“Để giúp ông thoát ra khỏi nhà giam, để cứu lấy Đình gia.” Không dông dài, Lãnh Thiên lập tức nói ra ý định của mình.
Đình Vũ trố mắt kinh ngạc, dường như những lời vừa rồi của Lãnh Thiên hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của ông ta. Trong trí nhớ của Đình Vũ, Lãnh Thiên chỉ là chàng trai nghèo khó, quần áo lúc nào cũng rách rưới, một chút quyền lực cũng không có chứ đừng nói đến việc có thể đưa ông ta ra khỏi nơi âm u này.
Nhìn sự nghi hoặc của ông Đình Vũ, Lãnh Thiên đưa tay vào túi áo lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-doi-long-rang-khong-yeu-em/2488519/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.