Chương trước
Chương sau
Edit: Salad
Trần Tích hối lộ thành công vui vẻ ngủ, có lẽ là dòng tin nhắn kia không có tính công kích bằng lời nói, nên cô không sợ Tôn Tông Nam uy hiếp.
Thực ra, Trần Tích không sợ Tôn Tông Nam, cái cô sợ là bị lạnh nhạt và bị vứt bỏ, chỉ cần có thể cùng Tôn Tông Nam ở bên nhau, bị bắt nạt cô cũng bằng lòng.
Loại tính cách mềm như bông này của cô lại hợp khẩu vị những Alpha vừa chuyên chế vừa tự đại, bọn họ thích Omega vừa nghe lời vừa có thể dễ dàng khống chế. Giới thượng lưu vốn đã cường thế quen rồi, mà Trần Tích có tính cách như vậy, nên cô không thể tách rời anh trai Alpha Trần Quyền.
Lúc Trần Tích sinh ra Trần Quyền đã thành niên, từ nhỏ cha mẹ không quản cô bằng người anh trai này, Trần Quyền sẽ thiết lập cho Trần Tích các loại kế hoạch cùng mục tiêu, lựa chọn quan trọng trong cuộc đời cô cũng đều là do Trần Quyền bảo cô làm, anh nói đông, Trần Tích tuyệt đối không dám đi hướng tây, ngay cả người mình thích, Trần Tích cũng tìm một người có tính cách không khác với anh trai cô.
Nhưng điểm khác biệt duy nhất là, Trần Tích không sợ Tôn Tông Nam, nhưng lại có một chút sợ anh trai, rõ ràng nhìn bề ngoài Trần Quyền ôn hòa hơn nhiều. Điều này có khả năng là cô đã cùng Tôn Tông Nam làm những chuyện thân mật đó, tứ chi tiếp xúc kéo gần lại khoảng cách giữa bọn họ.
Tình cảm tăng lên, Trần Tích không bài xích cùng Tôn Tông Nam làm những chuyện đó, cô cũng không cảm thấy thẹn, cho nên cô chờ mong đến ngày mai thật nhanh.
Một đêm mộng đẹp, ngày hôm sau là thứ sáu, toàn bộ học sinh từ buổi chiều bắt đầu vô tâm đi học, Trần Tích cũng như thế, bởi vì lúc ăn trưa cô nhận được tin nhắn của Tôn Tông Nam, buổi tối cô sẽ cùng anh tham gia một bữa tiệc tối.
Khi chuông tan học đại biểu cho sự giải phóng vang lên, Trần Tích liền chạy ra ngoài, Tôn Tông Nam chờ ở trong xe dưới khu dạy học, chuyện này bọn họ không cần hẹn trước đã ăn ý hiểu nhau. Chờ khi cô ngồi lên xe, Tôn Tông Nam sẽ chở cô đi mua lễ phục.
"Đi thôi." Trần Tích cột chặt đai an toàn, hơi thở dốc, cô lo mình chạy chậm, học sinh tan học liền đổ ra hết, xe Tôn Tông Nam không thể đi, cho nên cô lao ra trước tiên.
Tôn Tông Nam nhìn cô nói: "Lần sau không cần gấp như vậy." Đưa cho cô một chai nước khoáng.
Xe ô tô bắt đầu đi ra khỏi cổng trường, Tôn Tông Nam hỏi Trần Tích: "Đơn xin rút lui như thế nào rồi?"
"Khụ!" Trần Tích chưa kịp nuốt ngụm nước xuống nên thiếu chút nữa sặc, cô giả vờ khụ che dấu, kéo dài thời gian. Mỗi ngày Liên Quý đều cùng cô đi học, có lúc nào rảnh để đến hiệp hội đâu? Nhưng đối mặt với truy vấn của Tôn Tông Nam, Trần Tích chỉ có thể căng da đầu nói: "Lúc bọn em vừa mới tan học, Liên Quý cậu ấy...... đã về trước rồi."
Kỳ thật ngày hôm qua Trần Tích viết xong liền đặt lên bàn Liên Quý, cũng không thúc giục Liên Quý phải nộp lên nhanh một chút, cô không biết hôm nay Liên Quý có thể giúp cô nộp lên hay không? Nhưng vì sao Tôn Tông Nam lại để ý chuyện này như vậy? Trần Tích không nghĩ ra, một cái hiệp hội quan trọng đến vậy sao?
Tôn Tông Nam nhìn ven đường nói chuyện với Trần Tích, "Vẫn còn chưa nộp lên à?"
Trần Tích nhỏ giọng hừ hừ, "Vâng......"
Tôn Tông Nam không nói chuyện nữa, không khí bên trong xe áp lực thêm, cả một đường đi Trần Tích đều lo mình sẽ bị đuổi xuống xe, không ngừng trộm nhìn mặt Tôn Tông Nam.
Người lúc nào cũng trưng vẻ mặt nghiêm túc này thật sự là quá đáng ghét, không tức giận nhìn cũng như là đang tức giận, nhưng Trần Tích cố tình không thể ghét Tôn Tông Nam được, ngay từ đầu cô đã bị gương mặt này mê hoặc.
Khi Trần Tích đọc truyện cổ tích, cô thích mỗi nhân vật chính nghĩa, trước kia cô không thể tưởng tượng ra mặt của những nhân vật đó như thế nào, mà sau khi Tôn Tông Nam xuất hiện, tất cả những nhân vật đó liền giống Tôn Tông Nam.
Mặt Tôn Tông Nam không phải là loại hình tinh xảo, nhưng cực kì đẹp, Trần Tích thích nhất đôi mắt Tôn Tông Nam, bên trong luôn tản ra ánh sáng sắc bén, tựa như loài báo thoăn thoắt, lúc nào cũng duy trì cảnh giác đối với mọi thứ quanh mình.
Trần Tích lâm vào trong ảo tưởng, cũng may xe vẫn dừng ở bãi đỗ xe bên dưới hội sở tư nhân. Trần Tích phục hồi tinh thần lại, chờ Tôn Tông Nam mở cửa xuống xe, anh lại chậm chạp chưa động, Trần Tích lại bắt đầu thấp thỏm —— cô nhìn ngón trỏ Tôn Tông Nam gõ ba lần lên tay lái, đây là có ý gì?
"Mặc cái đó không?" Ba chữ vô cùng đơn giản, không đầu không đuôi, mắt Tôn Tông Nam nhìn phía trước, vẻ mặt thật đứng đắn khác hẳn với lời nói.
"A?" Trần Tích sửng sốt, thực nhanh cô liền hiểu được Tôn Tông Nam đang nói đến cái gì, thẹn thùng, gật đầu, "Có mặc."
Vừa dứt lời, tay Tôn Tông Nam liền duỗi đến, muốn xốc làn váy của Trần Tích lên, Trần Tích thét chói tai, không kịp đè váy, quần an toàn màu da ren lộ ra, Tôn Tông Nam lại thu tay về.
Anh biết cô không có gan mặc trực tiếp, Tôn Tông Nam cười cười, giờ phút này tâm lý anh đang rất phức tạp, cứ nghĩ đến Trần Tích mặc cái quần lót hở hang kia là sẽ hưng phấn, nhưng nếu phía dưới váy cô chỉ có quần lót, anh sẽ tức giận,nhưng khi xốc làn váy lên nhìn thấy quần an toàn, tâm tình anh rất tốt.
Tâm tình tốt nên liền có tâm tư trêu Trần Tích, anh nói: "Em mặc như này thì đến lúc thử lễ phục phải làm sao bây giờ? Khi cởi quần an toàn ra, nhân viên tư vấn nhìn thấy quần lót của em sẽ nghĩ như thế nào? Omega dâm đãng như vậy, có phải là đang động dục hay không?"
"Không phải......" Trần Tích bị nói mặt đỏ bừng, cô chỉ nghĩ mặc cho Tôn Tông Nam xem thôi, không suy xét nhiều như vậy.
"Làm sao bây giờ?" Tôn Tông Nam dù bận vẫn ung dung ngồi, giống như đây không phải chuyện của anh, anh cũng sẽ không nghĩ cách giúp.
Trần Tích bị bắt tự suy nghĩ, kỳ thật có rất nhiều cách, như không cần người giúp thử lễ phục, nhưng Trần Tích cố tình nói: "Anh cùng em đi vào thay lễ phục được không?" Không thể để cho nhân viên tư vấn nhìn được, chỉ cho mình Tôn Tông Nam xem thôi.
Tôn Tông Nam làm bộ làm tịch, làm như miễn cưỡng đồng ý, còn muốn Trần Tích giúp mình nói với nhân viên, nhưng khi chọn lễ phục, anh chọn cho Trần Tích một chiếc váy bồng.
Nhân viên hội sở tư nhân thật hiểu biết, nghe Trần Tích nói cô không cần giúp, cô ấy liền cầm lễ phục đặt vào trong phòng thử đồ rồi rời đi, sau đó mỉm cười đưa bọn họ vào, săn sóc đóng cửa lại.
Phòng thử đồ là một không gian nhỏ bí mật, Trần Tích ở trong đó lại có cảm giác kì lạ, giống như cô đang làm chuyện xấu gì, cô quay đầu lại nhìn Tôn Tông Nam, anh cực kì tự nhiên đứng ở nơi đó, tựa như đang ở nhà.
Có thể cô đã suy nghĩ nhiều rồi, Tôn Tông Nam chỉ vào giúp cô kéo khóa váy thôi.
Trần Tích bắt đầu cởi đồng phục, cô không muốn cởi quần an toàn, Tôn Tông Nam đứng ở phía sau cô, trong lòng có chút ngứa ngáy như có như không, rõ ràng lễ vật ở trước mắt rồi, chỉ cần kéo quần an toàn kia xuống là có thể nhìn thấy, vì sao anh lại muốn kiên nhẫn chờ đến buổi tối?
Ngực trắng nõn của con gái đã lộ ra, áo ngực trắng sọc xanh kích thích Tôn Tông Nam, nói cho anh biết: Phía dưới cũng giống màu này. Anh vô thức đi đến phía sau Trần Tích, ôm eo cô, đột nhiên kéo quần an toàn.
"A!" Trần Tích hoảng sợ, theo bản năng chạy lên phía trước, lại bị chặn ngang kéo về.
"Đừng nhúc nhích!"
Quần an toàn bị kéo xuống đùi, Tôn Tông Nam nhìn chằm chằm thịt giữa sọc xanh trắng, đó là hai cánh mông mượt mà, giống màn thầu trắng trắng mềm mềm, không biết khi kẹp một cây côn th*t vào chúng sẽ có dáng vẻ gì?
Trong đầu Tôn Tông Nam phác họa ra một hình ảnh không thể nói, Trần Tích không nhìn thấy gì, cô bất an, sợ Tôn Tông Nam làm ra chuyện gì ở chỗ này.
"Bang!"
"A......" Trần Tích nhỏ giọng thét chói tai, mông cô đột nhiên bị đánh một cái, cảm giác đau đớn nổi lên, cô nghe được Tôn Tông Nam hạ mệnh lệnh cho mình, "Hạ thấp eo xuống, chu mông lên cho anh nhìn xem."
Chu mông lên......
Trần Tích không thể làm vậy được ở chỗ này, cô túm cánh tay Tôn Tông Nam cầu xin: "Không được, chờ đến tối, tối về nhà......"
Tôn Tông Nam hôn cổ Trần Tích, "Nghe lời, để anh nhìn xem, nếu không......"
Uy hiếp trong lời nói không cần nói cũng biết, Trần Tích đành phải đỡ tường cong lưng, trong cổ họng phát ra tiếng nức nở.
Eo tinh tế sụp xuống, mông mượt mà nhếch lên, đồng thời còn bày ra bộ vị ẩn nấp giữa hai chân của con gái, dưới màu trắng là màu hồng nhàn nhạt, bởi vì tư thế mà vẫn khép lại, có vẻ nhiều thịt, có lẽ một ngón tay cũng không chen vào được nơi này!
"Thật xinh đẹp." Tôn Tông Nam trầm giọng khen. Từ vị trí của anh không nhìn thấy bộ vị này, nhưng anh lợi dụng gương đối diện, tự nhiên có thế nhìn được hết, ngay cả vết hồng nhàn nhạt hiện lên sau cái đánh vừa nãy cũng thu vào trong mắt anh.
"Khi chảy nước có phải sẽ càng đẹp hơn hay không?" Tôn Tông Nam giống như đang lầm bẩm, mấy ngón tay bò lên trên mông Trần Tích, lông mao cả người Trần Tích đều dựng lên, bất an vặn vẹo, nhỏ giọng nói không muốn, nhưng mấy ngón tay kia hoàn toàn không nghe lời cô, vẫn luôn đi xuống, tiến vào giữa hai chân cô, sờ lên cánh hoa mềm mại......
"Ô......" Trần Tích cảm thấy thẹn mà nhắm mắt, Tôn Tông Nam lại đột nhiên thu tay lại, "Được rồi, đứng lên đi, tối về tự cởi cho anh xem." Anh vẫn chưa điên cuồng đến mức đến không phân biệt trường hợp.
Trần Tích thở dài một hơi nhẹ nhõm, dọa chết cô rồi.
Kế tiếp Tôn Tông Nam không lại động tay động chân, Trần Tích thay xong lễ phục, đi ra khỏi phòng thay quần áo, rõ ràng không làm gì, nhưng cô lại không dám nhìn thẳng mặt nhân viên tiếp thị.
Chờ cô trang điểm xong, mọi thứ đã được chuẩn bị thỏa đáng, hai người đi đến hội trường yến hội.
Trần Tích đã theo Tôn Tông Nam tham gia rất nhiều yến hội rồi, những người tới tới lui lui này cô cũng biết vài người, vào trong hội trường, cô nhìn thấy anh trai đầu tiên, anh mặc tây trang màu xám nhạt, thoạt nhìn ôn tồn lễ độ, chỉ là người trong tay lại thay đổi, lần này là một Omega nữ diện mạo minh diễm.
Trần Tích đối với chuyện này tập mãi cũng thành thói quen, anh trai cô bây giờ vẫn đang trong trạng thái độc thân, trong nhà đã thúc giục anh tìm đối tượng, cũng thông qua các loại phương thức giới thiệu, nói không chừng bạn gái mới này chính là người vừa xem mắt gần đây nhất.
Hội trường người đến người đi, nam nữ tay trong tay, nam nam dắt tay nhau hoặc là nữ nữ dắt tay nhau đều thật bình thường, thế giới có sáu giới, lựa chọn phân hóa đa dạng, tuy rằng nam nữ phối hợp vẫn chiếm phần lớn như cũ. Giới thượng lưu yêu cầu có một bạn đời cố định, không thể nghi ngờ Omega nữ là một sự chọn tốt nhất, rốt cuộc pháp luật đã cưỡng chế các cô ở trong nhà.
Tôn Tông Nam mang Trần Tích đi đến chỗ Trần Quyền, sau khi chào hỏi lẫn nhau, Trần Quyền hỏi chuyện Trần Tích tối hôm trước sao lại khóc, Trần Tích thành thành thật thật nói là mình hiểu lầm ý Tôn Tông Nam, đương nhiên kết quả là bị quở trách.
"Tích Tích, xem tuổi em đi, em đã lớn rồi, không nên luôn vô cớ gây rối, lấy việc nhỏ làm phiền Tông Nam, công việc của cậu ấy rất bận, em phải học được cách chia sẻ với cậu ấy, không phải tăng thêm phiền muộn cho cậu ấy."
Trần Quyền hoàn toàn không để bụng bạn gái bên cạnh mỉm cười, ngữ khí nghiêm khắc, Trần Tích quẫn đến mức trốn sau Tôn Tông Nam, chỗ này có người ngoài nha, anh trai còn không buông tha cho cô,Tôn Tông Nam bên cạnh cũng không nói giúp cô một câu, còn tỏ vẻ giống như đang chế giễu, khóe miệng treo nụ cười như có như không, hoàn toàn làm lơ cô lặng lẽ siết tay anh.
Người xấu!
Miệng Trần Tích chậm rãi mím lại, đây vẻ mặt khi cô đang rất ủy khuất.
Đúng lúc này, bên tai truyền đến một tiếng quen thuộc "Tích Tích", Trần Tích ngẩng đầu trong nháy mắt, cánh tay bị nắm lấy.
Là Liên Quý!
Trần Tích không thấy rõ ai, trên eo lại truyền đến một chút lực, cô dẫm lên giày cao gót, đứng không vững, lập tức bổ nhào vào trong lòng ngực Tôn Tông Nam, hét lên một tiếng.
"Tôn, Tông, Nam!" Liên Quý bất mãn kêu.
Tôn Tông Nam ôm sát Trần Tích, liếc nhìn Liên Quý, không nói lời nào, như là khinh miệt, nhưng Trần Quyền đang đứng một bên nhíu mày gọi một tiếng, "Liên Quý."
"Anh Trần." Liên Quý vốn định phát tác, nhưng nhìn thấy Trần Quyền cùng bạn gái anh, mới đè nén sự tức giận kia xuống. Có hai Alpha, tình thế bất lợi, cô vẫn nên chịu đựng trước, nhưng cô đồng thời xem thường Tôn Tông Nam và Trần Quyền ở trong lòng, một người đứng nhìn bạn gái bị bắt nạt không nói lời nào, một người có tốc độ đổi bạn gái nhanh đến kinh người.
"Liên Quý, sao cậu lại tới đây?" Trần Tích bị ôm chặt eo, chỉ có thể quay đầu lại nhìn Liên Quý. Trước kia Liên Quý không tham gia những loại yến hội này, cô ấy ngại nhàm chán ngại lãng phí thời gian, sao đêm nay lại xuất hiện ở đây?
Không đợi Liên Quý trả lời,chị gái Alpha của cô ấy liền đi đến đây, Trần Tích lập tức phản ứng lại, Liên Quý là bị buộc tới, Liên Quý không có đối tượng, trong nhà cô ấy cũng ở tích cực giúp cô ấy tìm kiếm, nghe nói so với anh trai cô còn thảm hơn, rốt cuộc Omega sẽ động dục.
Liên Thương nói chuyện với Trần Quyền, còn khen bạn gái mới của Trần Quyền, lại nói em gái mình không có mắt, Liên Quý mặt vô biểu tình mà đứng sang một bên, Trần Tích nghe xong kinh ngạc mở miệng, nhìn Liên Quý và anh trai, lại bị Tôn Tông Nam ra lệnh cưỡng chế: "Nhắm mắt lại."
Hai người ôm nói nhỏ, Trần Tích hỏi Tôn Tông Nam: "Em có thể đi cùng Liên Quý qua bên kia ăn cái gì đó không?"
Tôn Tông Nam kéo khóe miệng, "Sao? Có bạn rồi liền không muốn đi với anh nữa à?"
"Không phải nha," Trần Tích nhón chân hôn Tôn Tông Nam một cái, "Anh nói chuyện với bọn họ, em nghe không hiểu gì."
Nói là yến hội, nhưng người trong chính phủ nói chuyện phiếm tám chín phần là nói đến chính sự, Trần Tích mỗi lần đều đứng bên ngoài, cô cảm thấy không thú vị, đêm nay vừa lúc có Liên Quý làm bạn nên không thấy chán.
Tôn Tông Nam men theo làn váy che dấu, xoa mông Trần Tích, "Đi đi, đừng ăn quá nhiều kem."
"Đau......" Trần Tích bị véo đau, muốn xoa lại ngượng ngùng, kéo tay Liên Quý mỗi bước đi lưu luyến trừng Tôn Tông Nam.
#####
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.