Phó Quan và Văn Lãng Tây chính thức ở lại nơi này. Vì Phó Quan đã quyết định tiếp tục học lên thạc sĩ, nên hiện tại cũng bắt đầu chuẩn bị. Ban ngày ngoại trừ cùng ăn cơm, đi dạo với Văn Lãng Tây, phần lớn thời gian đều ngâm mình trong thư phòng. Lúc mới bắt đầu, thời điểm Phó Quan ôn tập trong thư phòng, Văn Lãng Tây chỉ quanh quẩn ở phòng khách hoặc nằm trong phòng ngủ chờ anh, không hề quấy rầy đến Phó Quan. Trong quá tình chờ đợi, Văn Lãng Tây sẽ đứng bên cửa sổ, nhìn xe cộ và người đi đường qua lại bên ngoài, nhìn một cái là 2,3 tiếng không nhúc nhích. Sau đó, Văn Lãng Tây lại chuyển đến ghế sô pha nhỏ trong thư phòng lặng lẽ ngồi, nhãn tình không chớp chăm chú nhìn Phó Quan vùi đầu học tập, trên mặt không có bất kì biểu tình dư thừa nào, trong mắt chỉ có nhộn nhạo gợn sóng ôn nhu. Phó Quan thỉnh thoảng cũng sẽ nghiên đầu nhìn về phía Văn Lãng Tây, hỏi hắn có thấy tẻ nhạt không, có muốn ra ngoài đi dạo một chút hay không. Mà Văn Lãng Tây mỗi lần đều nói, ở một chỗ cùng anh vĩnh viễn cũng không tẻ nhạt. Sau đó nữa, Văn Lãng Tây bắt đầu lấy sách chuyên ngành lúc Phó Quan học đại học xem, đa phần đều liên quan đến các loại bệnh tâm lí. Phó Quan mới đầu có chút lo lắng Văn Lãng Tây sẽ thấy khó chịu, không nghĩ tới, lúc người kia đọc sách cũng không có xem nội dung bên trong, mà chỉ xem những ghi chú của anh. Cả buổi Văn Lãng Tây chỉ nhìn chằm chằm nét chữ của Phó Quan. Trong khoảng thời gian này, hai người mỗi tuần vẫn đúng giờ đi bệnh viện tìm Phó Hoa Thăng, trong lúc trò chuyện với Văn Lãng Tây, Phó Hoa Thăng thỉnh thoảng sẽ phát hiện đối phương có khát vọng cực độ muốn thoát khỏi BPD, nhưng đại đa số thời gian vẫn giống trước, không quá để lộ nội tâm bản thân. Phó Hoa Thăng cũng không vội, không có bệnh tâm lí nào có thể chữa khỏi trong thời gian ngắn, như BPD, sau một năm trị liệu mới có thể nhìn thấy hiệu quả rõ rệt, đồng thời cũng không có nghĩa là đã được chữa khỏi. BPD chỉ là có hiệu quả rõ ràng sau một năm chữa trị, nhưng theo thời gian trôi đi, bệnh trạng sẽ liên tục lặp lại nhiều lần, nếu như muốn hoàn toàn diệt được tận gốc thì tối thiểu cần ít nhất 10 năm, mà trong 10 năm này người bệnh không thể chịu bất kỳ đả kích nào. Có thể trị hết đã là may mắn, mà làm người tiếc hận nhất chính là có một số người bệnh là do di truyền, cảm xúc bất ổn và hành vi kích động trong chướng ngại rối loạn nhân cách ranh giới có tính di truyền, khiến đứa trẻ trời sinh đã đeo trên mình căn bệnh nghiệt ngã này, những trường hợp như vậy rất khó để trị dứt điểm. Về phần Văn Lãng Tây thuộc trường hợp nào, Phó Hoa Thăng gần đây cũng đã nghiên cứu qua, phát hiện căn bệnh này của Văn Lãng Tây có thể là sinh ra đã có. Ba Văn Lãng Tây – Tề Chính Bằng sở dĩ giết chết vợ mình nguyên nhân chủ yếu là do phẫn nộ cùng kích động khi biết vợ mình ngoại tình, ông ấy nóng nảy muốn đem phẫn nộ cực đoan phát tiết ra ngoài, cho nên tạo thành hậu quả không thể vãn hồi. Sau khi Tề Chính Bằng tỉnh táo lại, bị mặc cảm tội lỗi mãnh liệt dằn vặt, đồng thời cũng biết không thể tránh khỏi kết cục ngồi tù, cho nên nhất thời dưới sự thống khổ tự kết liễu bản thân. Mà Văn Lãng Tây so với ba hắn thì may mắn hơn, cho dù thuở nhỏ gặp phải nhiều bất hạnh, nhưng cuối cùng lại gặp được Phó Quan. Nếu như ngày đó Phó Quan không cùng Phó Hoa Thăng đến Văn gia, thì Văn Lãng Tây hiện tại khả năng còn đang tự nhốt trong căn phòng u ám của mình hút loại thuốc lá kém chất lượng kia. .... Đêm nay, lúc hai người đặt lưng lên giường đã hơn 10 giờ. Văn Lãng Tây vẫn như mọi ngày ôm eo Phó Quan nhìn gương mặt say ngủ của anh. Nhìn lại bây giờ cũng đầu tháng 7 rồi, bọn họ sau lần ở bể bơi chưa từng làm lại loại chuyện kia, Văn Lãng Tây sợ Phó Quan vẫn chưa thoát khỏi bóng ma đêm hôm đó, cho nên vẫn luôn nhẫn nhịn, hỏi cũng không dám hỏi. Nhưng đối với người trẻ tuổi vừa mới được trải nghiệm mùi vị ăn thịt mà nói, không thể nghi ngờ hắn đã nhẫn nhịn đến cực hạn, đêm nay hắn cũng có chút khô nóng. Không biết do thời tiết quá nóng hay trong lòng hắn nóng, nói chung bây giờ hắn vô cùng muốn sờ sờ Phó Quan. Văn Lãng Tây không dám gọi người dậy, chỉ là đem bàn tay vốn đang ôm eo Phó Quan tiến vào trong áo ngủ đối phương, lén lút sờ lên phía sau anh. Phạm vi hoạt động không dám quá lớn, chỉ dám dùng bụng ngón tay vuốt ve qua lại sau lưng Phó Quan, bắt đầu từ sau eo dần hướng lên trên, chạm đến xương hồ điệp lại quay trở về. Lúc mới bắt đầu thì là như vậy, nhưng dần dần nhịp tim Văn Lãng Tây mỗi lúc một nhanh, hơi thở cũng theo đó trở nên nặng nề hơn, vì vậy sau khi xoắn xuýt một hồi liền sờ lên mông Phó Quan. Bất quá, động tác cũng trở nên nhẹ hơn, sợ đánh thức đối phương. Mà Văn Lãng Tây cũng không phát hiện chính là vành tai bị mái tóc mềm rũ che lấp của Phó Quan dần dần nhuộm đỏ. Từ lần đầu ngón tay Văn Lãng Tây chạm đến xương hồ điệp của mình thì Phó Quan đã tỉnh rồi, chỉ là vẫn không mở mắt, muốn tiếp tục giả vờ ngủ. Chỉ cần Văn Lãng Tây không làm loại chuyện kia, anh vẫn có thể tiếp nhận, thậm chí....còn rất thích! Mà Văn Lãng Tây bên này đã càng ngày càng sốt sắng, tay hắn đã từ lưng duỗi vào trong quần Phó Quan. Hắn không dám đẩy quần lót Phó Quan ra, cho nên chỉ cách một tầng vải vóc nhẹ nhàng xoa nắn cặp mông vểnh cao của Phó Quan, sau đó lại tiếp tục đưa tay xuống dưới vuốt ve đùi Phó Quan. Đùi Phó Quan nhẵn nhụi, bóng loáng, không một chút tì vết, sờ rất thích, cảm giác co dãn mềm mại khiến người khác muốn ngừng cũng không được. Văn Lãng Tây sờ tới sờ lui, nơi kia cũng dựng lên, đồng thời do tư thế ngủ của hai người, mà tiểu Tây Tây hưng phấn đỉnh vào bụng dưới Phó Quan. Ngay khi cảm nhận được động tác của đối phương càng ngày càng dùng lực, bụng dưới còn đang bị vật kia đỉnh tới, khí tức Phó Quan cũng dần trở nên hỗn loạn. Không ngoài dự liệu, tiểu Quan Quan cũng cứng rồi, chỉ có điều do tư thế nằm của anh nên vẫn chưa bị Văn Lãng Tây phát hiện. Lúc này, hai người đều vô cùng gian nan, một người sợ người kia tỉnh dậy, một người sợ bị phát hiện đã tỉnh, một lúc sau, trên người đều phủ một lớp mồ hôi mỏng. Tầm mắt lại nhìn về ổ chăn, bàn tay Văn Lãng Tây tiếp tục chuyển sang cái chân còn lại của Phó Quan, sau khi mò đủ cả hai chân, Văn Lãng Tây mới nhẹ nhàng thở ra. Sau đó, rút tay ra khỏi quần Phó Quan, đồng thời chỉnh sửa lại quần áo đối phương, sợ Phó Quan sau khi tỉnh lại phát hiện hành vi đánh lén lúc nửa đêm này của mình. Sau khi phi tan sạch sẽ chứng cứ, Văn Lãng Tây tiến đến trước mặt Phó Quan hôn lên khóe miệng đối phương. Xong xuôi, Văn Lãng Tây mới chậm rãi đứng dậy, vác súng đi vào nhà tắm. Sau khi Văn Lãng Tây rời đi, Phó Quan nằm một mình trên giường ôm lấy gối Văn Lãng Tây vừa nằm vào trong ngực, cúi đầu nhẹ nhàng ngửi một cái, lại hôn một cái mới đem trả về. .... Sáng sớm hôm sau, Phó Quan mở mắt ra, thoáng ngửa đầu, đập vào mắt chính là hầu kết sắc bén của Văn Lãng Tây. Nhìn trừng trừng hồi lâu mới nhẹ nhàng ghé sát lại, dịu dàng hôn một cái. "Chào buổi sáng...." Văn Lãng Tây đột nhiên lên tiếng. Mà lúc này, môi Văn Lãng Tây đã dán sát vào hầu hết đối phương. Không khí yên tĩnh. Phó Quan đột nhiên hiểu tâm tình những cô nương hay dùng khăn tay che mặt khi thẹn thùng, bởi hiện tại anh cũng muốn lấy một mảnh vải che đi hai gò má đang nóng bừng lên của mình. Cũng may Văn Lãng Tây rất săn sóc, không có mặc cho không khí cứ sượng trân như vậy, cúi đầu hôn lên vầng tráng trơn bóng của Phó Quan, trầm thấp lên tiếng:"Sáng nay anh muốn ăn gì..." Khóe miệng Phó Quan cong lên, nhẹ giọng:"Món em làm" .... Những ngày tháng yên bình này kéo dài đến giữa tháng 8 Phó Quan lúc đầu chỉ cảm thấy Văn Lãng Tây đối với mình càng ngày càng tỉ mỉ chăm sóc, quan tâm anh còn hơn mẹ già quan tâm con gái, anh uống một ly nước thôi cũng phải đặt ra nhiệt độ thích hợp. Anh lúc đó cũng chỉ cảm thấy người nọ càng ngày càng yêu thương mình nên mới như vậy, cho đến hai ngày nay, Phó Quan phát hiện Văn Lãng Tây tựa hồ như rất hứng thú với quá khứ của anh. "Nói với em một chút cuộc sống đại học của anh đi" "Phó ca ca, nói một chút về lúc anh học cao trung đi" .... "Lúc anh còn bé là dạng gì a?" Đang ngồi xem phim trên ghế sô pha Phó Quan bị âm thanh bất thình lình cắt ngang, nghiêng người nhìn Văn Lãng Tây ngồi bên cạnh. Ánh mắt Văn Lãng Tây rất chăm chú, một chút cũng không bị tiếng đánh nhau ầm ĩ trong phim ảnh hưởng. "Sao đột nhiên hỏi cái này?" Phó Quan hơi khó hiểu, hai người mới vừa rồi còn đang nghiêm túc xem phim, sao đột nhiên lại hỏi tới mấy cái này. "Muốn hiểu anh nhiều hơn chút thôi, anh biết nhiều chuyện của em như vậy, em lại không biết gì về anh" Phó Quan nở nụ cười:"Em rõ ràng còn biết chuyện hồi cao trung với đại học của anh" "Nhưng em vẫn muốn biết nhiều hơn nữa" Văn Lãng Tây chậm rãi nắm chặt tay Phó Quan. Nhìn ánh mắt tràn ngập yêu thương nồng đậm, Phó Quan dừng một chút, sâu sắc nhìn Văn Lãng Tây, sau đó cầm điều khiển tắt ti vi. "Muốn biết lúc mấy tuổi?" Phó Quan nghiêng người dựa lưng lên ghế sô pha nhìn Văn Lãng Tây nhẹ giọng hỏi. "Từ lúc anh vừa mới sinh ra" Phó Quan bật cười:"Ai nhớ được sự tình phát sinh lúc mới ra đời chứ...." Khóe miệng Văn Lãng Tây cong lên, bắt chước tư thế của Phó Quan dựa lên ghế sô pha, cùng anh đối mặt:"Vậy từ khi anh bắt đầu có nhận thức về thế giới này đi" "Sớm nhất...chắc sau sau khi bắt đầu mặc tả không lâu?" Văn Lãng Tây không nhịn được bật cười gật gật đầu. "Lúc đó anh rất gầy, phải uống sữa dê mà lớn lên" "Tại sao lại uống sữa dê?" "Mẹ anh...lúc sinh anh bị khó sinh...." Không đợi Văn Lãng Tây lên tiếng, Phó Quan tiếp tục nói:"Lúc còn nhỏ cũng quen rồi, cho nên không có quá nhiều cảm thụ....Lúc đó nhà anh rất giàu, trong khi những đứa trẻ khác chỉ được dùng 50 đồng nước, anh đã sử dụng tới 2 tệ" "Mà thời điểm ba anh làm ăn kinh doanh, đi vay nặng lãi....liền nghèo" "Chú Phó...." Văn Lãng Tây hơi kinh ngạc "Không phải người ba này, là ba ruột của anh" "Anh..." "Đúng vậy, anh cũng giống em....Lúc đó còn nhỏ cũng không hiểu gì, đang giàu thành nghèo, thời điểm lên lớp 4, ba anh, ông ấy nợ nần quá nhiều liền....nhảy sông" "Anh được đưa tới viện mồ côi, chỉ là không bao lâu, khoảng hai tháng sau được Phó giáo sư nhận nuôi, cho đến bây giờ" Lúc này Văn Lãng Tây rốt cuộc không nói nên lời, hắn vốn chỉ muốn hiểu sâu hơn về Phó Quan, muốn có thể có thêm nhiều ký ức hơn để sau này hoài niệm.... Nhưng không nghĩ tới lại đâm trúng nỗi đau của người này. Phó Quan cảm nhận được tay mình bị Văn Lãng Tây nắn bóp, khóe miệng cong lên, lại nói tiếp:"Lúc vừa đến nhà Phó giáo sư, mẹ đối với anh rất tốt, bà tên là Cầm Lan, là giáo sư đại học" "Mà anh đến đó còn chưa được một năm, bà đã bị phát hiện....bị ung thư" Nói đến đây, Phó Quan dừng lại, không tiếp tục nói nữa. Chờ điều chỉnh tốt khí tức mới nhỏ giọng nói tiếp:"Có phải rất kịch tính không? Anh đi đến chỗ nào, chỗ đó liền..." "Không!" Văn Lãng Tây đánh gãy lời Phó Quan, đem người ôm chặt vào trong ngực, hôn nhẹ lên thái dương đối phương một cái, thấp giọng nói:"Anh tốt như vậy, đừng nghĩ nhiều" Phó Quan lúc nhỏ cảm thấy bất hạnh những người xung quanh gặp phải đều do mình đem đến, cho nên luôn cảm thấy có lỗi với tất cả mọi người. Trong suốt thời gian qua điều này trở thành khuyết thiếu trong tính cách của Phó Quan. Anh vô cùng dễ dàng thấy dằn vặt, bất kể thời gian nào, bất kể cảnh tượng gì, chỉ cần cảm xúc mặc cảm tội lỗi này xuất hiện, Phó Quan liền bị nhấn chìm bên trong, rất khó tránh thoát. Như sự việc Văn Lãng Tây suy sụp sau hôm sinh nhật anh kia, anh lúc đó sở dĩ nằm trên giường tùy ý Văn Lãng Tây phát cuồng, sâu xa cũng là do anh lúc đó đang bị áy náy cùng tự trách dày vò. Lúc đó, nội tâm Phó Quan chỉ tồn tại duy nhất một ý niệm là sự ngột ngạt, đè nén trong khoảng thời gian đó của Văn Lãng Tây đều do anh gây ra. Anh thời điểm đó chỉ còn cảm nhận được sự hổ thẹn đến tận cùng với Văn Lãng Tây.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]