Nụ hôn nhẹ nhàng tựa lông vũ vừa nãy lại khiến đáy lòng Văn Lãng Tây dậy sóng, dời sông lấp biển, thế tới hung hăng như gió cuốn mây vần.
Văn Lãng Tây thật sự không thể tin được, nhưng sau khi nhìn thấy vành tai ửng đỏ của đối phương lại cảm thấy tình cảnh vừa rồi là thật.
Vậy....Tu Quý thì sao?
Phó Quan và Tu Quý đã ở bên cạnh nhau được mấy năm, Tu Quý thích Phó Quan, liên hệ giữa bọn họ chưa từng đứt đoạn, quãng thời gian trước Phó Quan còn ăn riêng cùng anh ta ở nhà hàng.
Vậy....quan hệ của bọn họ là như thế nào, trong tim Phó Quan thì mình ở vị trí nào.
"Em....có gì muốn hỏi không?"
Tâm tư Văn Lãng Tây bị âm thanh thanh lãnh xen lẫn bên trong một tia dè dặt này cắt ngang.
Đêm nay Phó Quan quá đẹp, gọng kính ánh bạc kia làm khuôn mặt vốn lạnh lùng thêm cao quý hơn, mi mục như họa, yết hầu vẫn thanh tú như vậy, sợi tóc đen mềm theo gió nhẹ nhàng tung bay, mang đến cho hơi thở của Văn Lãng Tây một làn gió thơm ngát.
Văn Lãng Tây hơi nheo mắt, đem hình ảnh này khắc sâu vào đáy lòng, sau đó nghiêng đầu không nhìn anh nữa.
"Không có"Văn Lãng Tây nhẹ đáp.
Tuy trong lòng đè nén rất nhiều vấn đề nhưng hắn bỗng không còn muốn hỏi nữa, không có ý nghĩa.
Chẳng lẽ bắt Phó Quan phải cam kết với hắn? Cam kết sẽ không tiếp tục liên hệ với Tu Quý? Cam kết sẽ vĩnh viễn không rời bỏ hắn? Cam kết sẽ mãi mãi yêu hắn?
Hắn quá rõ ràng cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-do-so-huong/1099423/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.